Nhớ tới người bạn già biến mất một cách lạ lùng mười mấy năm, trong lòng Vương Thục Phân lại không kiềm chế được.
Sống hay chết, tối thiểu cần phải có một kết quả, dù cho mười mấy năm trước đi ra ngoài, cũng phải có một lời giải thích chứ.
Diệp Lăng gật đầu, đồng ý để Vương Thục Phân đi cùng hắn về quê một chuyến.
Thôn Lan Sơn là quê nhà của Vương Thục Phân, mà quê của cha Diệp Lăng lại là một cái thôn nằm bên cạnh. Chẳng qua sau khi cha hắn biến mất Vương Thục Phân dẫn hắn về nhà mẻ đẻ của mình.
Vì để tránh cho người khác bàn tán, cho nên bà luôn vùi đầu làm việc gian khổ, giãy giụa sống trong một ngôi nhà nhỏ, cũng coi như là sống qua ngày.
Diệp Lăng mới vừa về đến nhà, lại phải cùng mẹ trở về quê, cho nên buổi tối Diệp Lăng an ủi từng cô vợ nhà mình, để cho các cô không cảm thấy buồn về chuyện này.
Chẳng qua... đám phụ nữ này, từng người đều là người có nguyên tắc, nghe được là vì muốn đi tìm tin tức của cha chồng, từng người đều thúc giục Diệp Lăng đi tìm rồi trở về nhanh.
Làm phụ nữ không dễ dàng, đặc biệt đến tuổi này của Vương Thục Phân, sống một mình trống trải cô đơn thì không nói, còn dễ dàng mắc bệnh.
Đến tuổi già thì nên có một người bạn. Người già rồi, nếu có người làm bạn, đó chính là một chuyện tốt, tinh thần và thân thể, đều có thể đạt đến sự chăm sóc tốt nhất.
"Nếu có khó khăn gì, thì nói cho chúng em biết một tiếng, trên đường đi anh gặp khó khăn gì, cứ nói tên tập đoàn Hoa Mỹ ra."
Trầm Nguyệt Tâm cũng không khỏi dặn dò, nếu nói tên tập đoàn Hoa Mỹ ra ngoài, bất luận lãnh đạo của một tỉnh thành phố nào đều sẽ nể mặt.
Diệp Lăng mỉm cười, lắc đầu: "Đừng quên, bây giờ người đàn ông của em chính là một thiếu gia ăn chơi cấp cao đấy, dưới tình huống bình thường cũng không cần nói ra tên của tập đoàn Hoa Mỹ."
Một bên Hàn Thanh Tâm lại liếc mắt nhìn hắn một cái: "Hừ, bây giờ đã thành thiếu gia ăn chơi cao cấp rồi à, trước đây cũng chỉ là một đồ sứ dễ vỡ thôi."
"Ai ai, em có thể nói rõ ràng hơn được không hả, nếu nói không cẩn thận thì anh sẽ tố cáo em tội phỉ báng đó. Người nào giống như đồ sứ dễ vỡ, rõ ràng là em đụng vào anh mà, sau đó lại nghi ngờ người ta, thật sự làm cho anh đau lòng."
Diệp Lăng giả vờ đau lòng, một bên Hàn Thanh Tâm trực tiếp khoát tay một cái nói: "Được rồi được rồi, đừng giả bộ nữa, em phát hiện mấy người chúng em đều bị anh gạt tới tay, anh đúng là một tên lừa đảo."
"Hì hì, gạt tới tay? Vậy lừa gạt cả đời đi, con nói đúng không bé ngoan của cha."
Vừa nói xong Diệp Lăng liền nằm sấp lên bụng của Hàn Thanh Tâm ôn nhu nói, trong bụng Hàn Thanh Tâm là con gái, còn hai người Ninh Ngọc San thì là con trai.
Nói ra lời này xong, đột nhiên Diệp Lăng phát hiện bầu không khí nhất thời trở nên kì dị rất nhiều, ngẩng đầu, cả người hắn run lên.
Lưu Xảo, Vương Ngưng Mị, Mộ Ngưng Hàm, Trầm Nguyệt Tâm, Táng Hoa, Lâm Vũ Tình, từng người đều nhìn chằm chằm vào hắn, giống như sói đói nhìn thấy con mồi.
"Hì hì, mấy chị em, ngày hôm nay người đàn ông này, tôi muốn, hôm nào lại để cho mọi người nha." Táng Hoa cười hì hì, không hổ là chị đại trong giới sát thủ, có một khí phách rất đặc biệt.
"Ai ai, chị Táng Hoa, đừng, em nhỏ tuổi, có phải nên nhường cho em hay không, hơn nữa chị xem, em còn rất đáng yêu nữa, em chính là cô gái xinh đẹp Lâm Vũ Tình nha!"
"Vũ Tình, chị phát hiện bây giờ em không còn đơn thuần nữa, tính cách sao ngày càng hướng theo việc ấy thế này? Ha ha!"
"Chị cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, bây giờ là thời cơ tốt nhất để mang thai nếu không, lâu dần sẽ tiến vào giai đoạn có tuổi của phụ nữ mất."
"Mỗi ngày tôi đều bề bộn nhiều việc, một đống cuộc họp lớn cuộc họp nhỏ, có phải mấy chị em nên thông cảm cho tôi không?"
"Như vậy đi, chúng ta oẳn tù tì, người nào thắng thì chính là của người đó?"
Diệp Lăng hoàn toàn choáng váng, trời ơi, có ý gì, CMN coi hắn là lợn giống à, từng người đều giống như đi dạo kỹ viện vậy, còn hắn là kỹ nữ?
"Chuyện đó, đừng nói nữa, tối nay từng người các em đừng nghĩ chạy, hôm nay ông đây sẽ cho các em nhìn khí phách đại chiến ngàn địch của anh!"
Diệp Lăng khí phách hô lên, ba người phụ nữ mang thai thì khinh bỉ nhìn Diệp Lăng, đặc biệt Alice, đã từng là Thánh Nữ Giáo Đình.
"Được rồi được rồi, đừng có chỗ này khoác lác nữa, em đến Hoa Hạ với anh thời gian dài rồi nhưng bây giờ mới phát hiện, thì ra anh còn có thể vô liêm sỉ như vậy."
Diệp Lăng đột nhiên ngẩn ngơ, nha nha, em một đại dương mã (phụ nữ nước ngoài thân hình to lớn xinh đẹp) lại dám hoài nghi ông đây, đây thật sự là vũ nhục mà, đặc biệt là đàn ông, không muốn nghe nhất chính là mình không được.
"Alice, anh đây sẽ cho em nhìn kỹ, sáng sớm ngày mai anh sẽ cho các cô ấy đều không xuống giường được!"
"Hừ, chỉ là không biết, các em có dám cá cược với anh hay không, làm một lần đàn phượng đùa giỡn rồng?"
Diệp Lăng khiêu khích nói, giọng nói tràn đầy châm chọc, sau khi các cô gái nghe được câu đàn phương đùa giỡn rồng thì lập tức khuôn mặt trở nên xấu hổ, chẳng qua gan Táng Hoa lại rất lớn, cô cười hì hì.
"Em không sợ, nếu bọn họ không ai dám, như vậy đêm nay anh sẽ thuộc về em, một mình em cũng có thể hưởng thụ, xin lỗi nha mấy chị em."
"A! Táng Hoa, lời cô nói có ý gì, Vương Ngưng Mị tôi đây cũng là phụ nữ già rồi, còn sợ cái gì nữa!"
"Hì hì, em còn nhỏ, chẳng qua người trẻ mà, em hiểu được thời thượng và trào lưu, đêm nay em nhận anh ấy rồi!"
Mấy lời của các cô gái, hoặc là bị kích thích, hoặc là hứng thú thoải mái, hoặc là không trâu bắt chó đi cày.
Nói chung, sợ rằng sinh hoạt tối nay nhất định sẽ làm cho Diệp Lăng máu tươi phun trào, cuối cùng cuộc đại chiến hôm nay, nhất định chỉ có hai kết quả.
Kết quả thứ nhất giống như lúc nãy Diệp Lăng đã nói, chỉnh cho những cô gái này không có sức mà xuống giường, làm cho các cô biết năng lực của hắn, xem năng lực của hắn có mạnh mẽ hay không.
Tất nhiên kết quả thứ hai chính là Diệp Lăng bị một đám phụ nữ ép khô, không chừng sẽ trở thành người không xuống giường được.
Ba người mang thai Alice, Hàn Thanh và Tâm Ninh Ngọc San đều choáng váng nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi, trăm miệng một lời mắng câu không biết xấu hổ.
Diệp Lăng thì cười hì hì, vươn bàn tay làm tư thế lan hoa chỉ, quyến rũ cười nói: "Anh đẹp trai, chị đẹp gái, tới chơi nào."
"Khốn kiếp, nếu không phải bà đây vác cái bụng bầu này, anh nghĩ rằng em không dám sao, anh chờ đó cho em, chờ em sinh xong, em sẽ đại chiến ba trăm hiệp không ngừng với anh."
Ninh Ngọc San là một trong hai con hổ trong giới cảnh sát, tính cách rất mạnh mẽ, tất nhiên một con hổ khác chính là cha vợ của Diệp Lăng, Ninh Quốc Cường.
Không phải có một câu nói, giới cảnh sát có một đôi hổ, đáng tiếc là một công một mẫu.
Ban đêm, bầu trời lấp lánh vô số ánh sao, trên một cái giường to lớn, Diệp Lăng xoa cằm nhìn đám phụ nữ thẹn thùng ở đối diện, các cô đều mặc đồ ngủ, mơ hồ thấy được vóc dáng lả lướt xinh đẹp.
"Hì hì, các bảo bối nhỏ ơi, trong các em ai lên trước đây, hì hì, cho các em nếm thử sự lợi hại của ông đây."
Diệp Lăng cười hì hì, các cô gái thì nhìn nhau, Táng Hoa càng nhếch miệng cười nói: "Các chị em, cùng nhau lên, cho hắn biết sự lợi hại của chúng ta!"
Trong chớp mắt, Diệp Lăng choáng váng, cảm giác được một tia không ổn, hắn nhìn thấy trong mắt mấy người phụ nữ này đều hiện ra ánh sáng xanh, giống như sói nhìn thấy con mồi vậy.
"Chuyện đó, anh nói đùa đấy, các em cứ nói chuyện với nhau đi, nói chuyện đi, anh rút lui trước."
Diệp Lăng nói xong thì hoảng sợ muốn đi, nhưng một đám phụ nữ lại trực tiếp nhào tới, nhất thời sắc mặt Diệp Lăng đại biến, mẹ của tôi ơi, cứu mạng!