Trên một ngọn núi cao, có một cái cửa đồng nhỏ, chỉ có thể cho phép một người đi vào.
Chẳng qua người thường muốn đi vào bên trong cửa này, thì không có khả năng, thậm chí ngay cả cường giả Độ Kiếp kỳ cũng không thể tìm được cửa đồng nhỏ này.
Bên trong cánh cửa, đặc biệt có một không gian độc lập, rất rất lớn, có chút giống với Võ Giới.
Trong thế giới này, từng đạo lôi xà tung hoành ngang dọc, trên không trung lôi xà bay múa bừa bãi, làm cho trời đất ở đây không ngừng chấn động.
Từng đạo xiềng xích thật lớn vắt ngang trời đất, không biết phần đầu phần cuối ở đâu, lại thêm có lôi xà tung hành ngang dọc, toàn bộ không gian giống như địa ngục vậy.
Ở mảnh trời đất này không có gì cả, chỉ có một ngọn núi, cao vút không thấy đỉnh, bốn phía đều là góc núi.
Thân núi có màu xám, không khí rất trầm lặng, nhưng nếu tìm tòi kỹ càng thì có thể phát hiện, trên ngọn núi này vậy mà có một Tu Luyện Giả đang ngồi.
Góc núi càng cao thì người ngồi ở đó càng mạnh, khi cao đến các đám mây, thì là cường giả Thần Anh trung kỳ đáng sợ.
Nơi đây, chính là Chúng Thần Điện, mà ngọn núi này chính là Chúng Thần Sơn.
Trên đỉnh núi của Chúng Thần Sơn có vài nam nữ nhìn như người bình thường đang thảo luận cái gì đó, con ngươi liếc nhìn khoảng không.
"Monkey D.Dragon, Marshall D.Teach biến mất ở Hoa Hạ, chúng ta nên nhanh chóng điều tra rõ ràng, nếu tìm được hung thủ thì phái ra đại quân, làm cho người Hoa Hạ cả đời khó quên.
"Ah, ta nói này ông bạn già, ngươi cũng đừng quên, bên trong 36 Động Thiên, Huyền Thiên Cung có rất nhiều Võ Giả có thể so sánh với chúng ta."
"Huyền Thiên Cung? Ha ha, trăm năm cũng không thấy tung tích, nếu ta đi ai dám ứng chiến?"
"Tuy nói như vậy, nhưng cũng phải cẩn thận một chút, như vậy đi, trước điều tra rõ ràng hung thủ, sau đó mấy vị Phó điện chủ đi đến đó, ép Hoa Hạ giao người."
"Nếu bọn họ giao người, thì nội chiến nhất định sẽ xảy ra, chúng ta còn có thể nhân cơ hội này nhìn xem, có thể xâm lược Hoa Hạ hay không, đây là một cơ hội tốt!"
"Mặc kệ như thế nào, có gan giết người Chúng Thần Điện thì đã chuẩn bị chết rồi, Chúng Thần Điện sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Mấy người cường giả này nói liên miên, nói xong lời cuối cùng thì mỗi người đều vô cùng kích động, thậm chí một gã cường giả còn ngửa mặt gào to một tiếng, thân thể ầm ầm biến đổi, thành một con sói to màu đỏ tươi như máu.
Người sói là một chủng tộc cường đại của thế giới hắc ám, trong phim điện ảnh khoa huyễn rất khó nói hết sức mạnh của chúng nó, thậm chí ngay cả 1% độ chân thật cũng không miêu tả được.
Ầm ầm, nhưng vào lúc này, đột nhiên một cổ khí tức cường đại hạ xuống, trong lòng tất cả cường giả đều giật mình, vội vã hoảng sợ nhìn đỉnh núi.
Vị trên đỉnh núi kia, gần như là cường giả mạnh nhất nhân loại, dù có so sánh với Cung chủ của Huyền Thiên cung, cũng không rơi vào thế yếu.
"Tra, tra rõ ràng hung thủ rồi mới quyết định, chuyện này giao cho Monkey D.Dragon đi làm."
Giọng nói mờ mịt, vị người sói sau khi biến thân kia thì vô cùng kích động, tròng mắt đỏ lên, đã tràn đầy màu sắc giết chóc, lệ khí tràn ngập.
"Monkey D.Dragon, đàng hoàng một chút! Lúc này đây mục đích của ngươi chính là điều tra, mà không phải giết chóc, nếu như ngươi phạm quy, chết ở Hoa Hạ, như vậy chính là ngươi gieo gió gặt bão."
Vị trên đỉnh núi kia chậm rãi nói, sau đó khí tức dần dần biến mất, trong mắt Monkey D.Dragon lặng yên xuất hiện một tia hung ác. Gã thấy, ngoại trừ vị trên đỉnh núi kia và Cung chủ Huyền Thiên Cung trên thế giới này, ai có thể đánh bại gã?
"Ha hả, Monkey D.Dragon, ngươi nhận một việc không tốt nha, ngươi có thể đi nhìn thử đất nước cổ xưa ở phương Đông kia, không biết còn có thể gặp được một diễm ngộ đấy."
"Thôi đi, một con súc sinh toàn lông lá, còn có diễm ngộ? Các ngươi thật biết nói đùa."
"Hỗn đản! Edward NewGate, ngươi là tên khốn kiếp, ngươi có tin ta làm thịt hết con cháu quỷ hút máu ngươi không, để cho thành công tước cho má gì đó của ngươi trở nên không có một bóng người!"
Bên này Chúng Thần Điện nhanh chóng quyết định chủ ý, mà lúc này đương sự là Diệp Lăng đây lại vừa mới quay trở về thành phố Đông Hải, hắn đang ở bên trong trang viên nhà mình.
"Ái chà chà, mệt chết anh, tối nay phải tìm người mát xa mới được, đau nhức toàn thân rồi."
Diệp Lăng đi vào trong phòng khách, trực tiếp nằm lên sô pha, làm bộ cao giọng gào thét, một bên Vương Thục Phân không khỏi liếc nhìn hắn.
"Được rồi được rồi, con dâu người thì đi làm người thì đi mua đồ bên ngoài rồi, trong nhà chỉ còn hai mẹ con chúng ta thôi, con giả bộ cái gì."
Vương Thục Phân trực tiếp vạch trần Diệp Lăng, đứa con này tốt xấu gì cũng là thần tiên chuyển thế, vậy mà lại nói mình đau nhức toàn thân, con đang đùa gì thế.
"Hì hì, mẹ ơi, mẹ đừng cả ngày ngồi ở chỗ này may quần áo nữa, về sau mua là được, hơn nữa, bốn cháu gái cháu trai, mẹ sẽ rất bận bịu đó."
Diệp Lăng trực tiếp đi tới bên cạnh Vương Thục Phân vỗ vai bà nói.
Vương Thục Phân trực tiếp trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Những người trẻ như các con, chỉ biết mua rồi mua, không có chút biết tiết kiệm tiền gì cả, các con đó nếu bị đưa về 60 năm trước, thì đã bị bắn chết rồi."
"Con biết không bây giờ mấy người buôn bán có lòng dạ rất thâm hiểm, đồ bọn nhỏ dùng không thể qua loa được, đặc biệt là quần áo."
"Hơn nữa, hiện tại mắt mẹ không mờ, tai không điếc, thân thể còn tốt, sao không thể làm ít quần áo cho cháu trai cháu gái!"
"Nhưng thật ra con đó, trước khi vợ con sinh thì không được đi đâu cả. Con làm chồng kiểu gì vậy hả, cũng không ở cùng vợ nhiều vào, người ta cũng mang thai rồi."
"Thật không biết đời trước con tích cái đức gì hoặc tổ tiên Diệp gia con bốc khói xanh, mới có nhiều phụ nữ tốt như vậy gả cho con."
Vương Thục Phân không khỏi cằn nhằn Diệp Lăng, vận may của đứa con này cũng quá tốt rối, ngay cả bà cũng có chút đố kỵ.
Diệp Lăng cười hì hì: "Con nói với mẹ, đời trước con đây không tích đức gì cả, nhưng thật ra làm thịt không ít những tên hỗn đản không có mắt."
"Còn có, con không biết phần mộ của Diệp gia có tỏa khói xanh không, nhưng khói báo động lại cuồn cuộn bốc lên nha."
Nhìn Diệp Lăng lảm nhảm, Vương Thục Phân cũng không khỏi hít sâu một hơi, không nói gì nữa, trong con ngươi cũng xuất hiện một chút hồi ức.
"Làm sao vậy mẹ? Lại nghĩ đến người cha không biết đã chết ở chỗ nào của con rồi hả?"
Diệp Lăng nhìn mẹ mình có cái gì không đúng, không khỏi cầm tay Vương Thục Phân nói.
"Cái gì mà người cha không biết chết chỗ nào, con có thể nói chuyện dễ nghe một chút được không, mẹ là đang nghĩ, mười mấy năm trước, ông ta đột nhiên biến mất, đến bây giờ cũng không có tin tức gì."
"Ít nhất cũng phải cho mẹ biết chết hay sống chứ, trước đây tình cảm của cha mẹ rất tốt, kết quả sao lại đột nhiên biến mất đây, giống như trên đời này không có người như thế tồn tại, một chút tin tức cũng không tìm được."
Vương Thục Phân lắc đầu nói, một bên Diệp Lăng biết mẹ mình đang nhớ đến cha, lập tức vỗ đùi nói: "Yên tâm đi mẹ, con nhất định sẽ tìm được ông ấy."
"Con đùa hay nói thật vậy?" Lập tức Vương Thục Phân tỉnh táo lại, càng già thì càng cảm thấy cô đơn, bây giờ bà rất muốn gặp chồng già nhà bà.
Diệp Lăng nhếch miệng cười: "Thế nào, mẹ không tin con sao, mẹ chỉ cần chờ là được rồi, mấy ngày nay con sẽ về quê một chuyến, sau đó sẽ mang người sống về cho mẹ."
"Được, vậy ngày mai chúng ta đi, mẹ cũng đã một năm không về quê rồi." Vương Thục Phân trực tiếp vỗ đùi quyết định chủ ý.