Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 569 - Chương 569: Đầu Bếp Truyền Kỳ

Chương 569: Đầu bếp truyền kỳ

Hoa máu yêu dị, đầu người lăn dưới đất, Diệp Lăng liếc mắt nhìn bốn phía, mấy cỗ thi thể trên mặt đất làm cho người ta hoảng sợ.

Chết rồi, đều chết hết rồi, vài đầu sỏ cường đại đáng sợ không cách nào miêu tả được, bây giờ đều đã chết hết rồi.

Diệp Lăng không biết Chúng Thần Điện có nổi giận hay không, chẳng qua Diệp Lăng lại biết rõ một chuyện, bất kể là ai, dám quấy rối mảnh đất này thì chính là kẻ thù không đội trời chung của hắn!

"Tiểu Hắc, đi, chuẩn bị về nhà."

Diệp Lăng vẫy tay về phía bầu trời, trong nháy mắt Tiểu Hắc hóa thành một con rắn màu đen chui vào trong túi Diệp Lăng.

"Ai, xong rồi, sau khi người này đột phá, thực lực lại càng sâu không lường được. Khi nào con đường tự do của ta mới có ánh sáng đây!"

Tiểu Hắc vô cùng bi thảm mà gào lên. Diệp Lăng nghe nói như thế thì cười hì hì, biết Tiểu Hắc chỉ đang oán trách hắn mà thôi.

"Được rồi được rồi, sao lại nhiều chuyện như vậy, chờ đến khi phi thăng lên Tiên Giới, ông đây sẽ tìm cho ngươi một con Mẫu Long, ngươi muốn làm gì thì làm, được chưa!"

Lời này vừa nói ra, lập tức Tiểu Hắc hưng phấn không gì sánh được, liên tục gật đầu: "Ai, ngươi nói phải giữ lời nha, bổn tọa đã chờ nghìn năm để thoát kiếp độc thân rồi đó."

Trong vườn của Kim Vương gia, khuôn mặt Kim Vương gia hơi tái nhợt còn khuôn mặt tộc lão thì tràn đầy vẻ khiếp sợ, hai người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng.

"Diệp Lăng, con rồng xuất hiện lúc nãy, bây giờ ở đâu?" Kim Vương gia hơi có chút cà lăm hỏi, hết cách rồi, nếu như nói không khẩn trương thì chính là đang nói nhảm.

Rồng, trong một triều đại nào đó, trong lòng bất kỳ một đế vương nào đó, đều là tồn tại hư vô mờ mịt. Mà bây giờ vậy mà ông có thể thấy được một con rồng ngoài đời thật.

Diệp Lăng ngẩn người, lập tức xách Tiểu Hắc đã thu nhỏ từ trong túi ra: "Đây này, nó quá lớn, tôi sợ dọa đến ông, cho nên bỏ vào trong túi."

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên Kim Vương gia bao gồm một nhóm tộc lão đều rầm rầm quỳ xuống, một màn này làm cho Diệp Lăng choáng váng.

"Ai ai, tôi nói các người đang chơi trò gì vậy, nhanh đứng lên đi, làm gì thế!"

Diệp Lăng vội vã nâng mọi người dậy, chẳng qua Kim Vương gia lại ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Thần Long ở trên, con cháu Ái Tân Giác La không dám bất kính."

Ta kháo, thì ra là vì chuyện này, Diệp Lăng đã quên, Kim Vương gia chính là một người của triều đại phong kiến cũ, tư tưởng lỗi thời vẫn còn tồn tại trong đầu.

Hơn nữa, nếu như Tiểu Hắc xuất hiện, sợ rằng tất cả những người Hoa Hạ trên thế giới cũng sẽ mất đi sự bình tĩnh. Dù sao đây chính là Thần Thú trong truyền thuyết của Hoa Hạ.

Thậm chí Diệp Lăng còn nghĩ, có nên vào ngày Quốc Khánh để Tiểu Hắc bay lượn trên bầu trời đùa giỡn một vòng, khích lệ tinh thần dân tộc của nhân dân không đây.

Nói hết lời nhưng cũng không có tác dụng, Diệp Lăng cất Tiểu Hắc đi, sau đó mọi người mới đồng ý đứng lên. Chẳng qua trên mặt mỗi người cũng không tùy ý như trước nữa, mà tràn đầy kính nể đối với Diệp Lăng.

Kim Vương gia đãi khách ở phòng tiếp khách, một bàn thức ăn tản ra hương thơm vô cùng mê người, làm cho con giun đói trong bụng Diệp Lăng muốn tạo phản.

"Không cần nói gì cả, tới tới tới, tôi nhận định người bạn như ông rồi."

Diệp Lăng cười to nâng ly rượu về phía Kim Vương gia, sau đó mọi người đều đứng dậy, cùng nhau cụng ly, uống một hơi cạn sạch, lập tức bắt đầu ăn các món ăn người Hồ và hải sản trên bàn.

"Không tệ không tệ, đây có phải là món do Ngự Thiện Phòng trong tuyền thuyết nấu không?"

Diệp Lăng gắp một miếng thịt kho tàu có màu sắc tươi ngon đưa vào trong miệng sau đó liền khen. Sau khi miếng thịt vào trong miệng thì liền tan, hơn nữa béo mà không ngán, sắc hương vị đầy đủ, làm cho người ta không khỏi muốn ăn nhiều hơn.

Đối diện Kim Vương gia cũng cười nói: "Hiện tại đã không có Ngự Thiện Phòng nữa rồi, chẳng qua con cháu Ái Tân Giác La tôi vẫn bảo vệ được một chút gì đó của lão tổ tông."

"Lão tổ của đầu bếp nấu mấy món này chính là đầu bếp hạng nhất của Ngự Thiện Phòng, năm đó Càn Long tự mình tiễn ông ta về nhà, vị này chính là truyền kỳ trong giới đầu bếp."

Kim Vương gia không khỏi cười nói, chuyện mà ông nói đúng là có xảy ra từ hai ba trăm năm trước. Trước đây Càn Long chính là một kẻ tham ăn, không thua gì những kẻ tham ăn khác, dù sao người ta cũng có tư cách đó.

Cho nên vì nịnh bợ vị vua này tất nhiên người bên dưới sẽ nghĩ một ít biện pháp làm một ít món ngón, kết quả có một đại quan đã dâng cho Càn Long một đầu bếp có tay nghề tuyệt hảo.

Cũng chính vị đầu bếp này đã hầu hạ nấu ăn trọn đời cho Càn Long, sáu lần Càn Long đi Giang Nam, vị vua này cũng mang theo người này, thậm chí một ít tần phi còn ghen tỵ đến đỏ mắt.

Cho đến lúc về hưu, Càn Long lại càng tự mình tiễn vị đầu bếp này về nhà, dặn dò người phía dưới phải đối đãi thật tốt với vị đầu bếp này.

Mà chủ nhân làm ra một bàn món ngon này, chính là con cháu của vị đầu bếp truyền kỳ kia, tài nấu ăn truyền thừa từ mấy trăm năm, hoàn toàn không phải là những món đồ chơi phương Tây kia có thể so sánh được.

Riêng bề dày lịch sử bên trong, cũng đã bỏ xa đồ ăn của phương Tây rồi.

Diệp lăng gật đầu, đối với những thứ gì đó tổ tiên lưu lại, hắn đều sùng kính, mặc kệ dân tộc nào đều là một phần tử ngưng tụ tạo thành Hoa Hạ.

"Đúng rồi người anh em, lúc nào thì trở về, nếu không có chuyện gì thì ở lại chỗ anh chơi nhiều một chút, chúng ta còn có thể trò chuyện cũng có thể để cậu nếm thử Mãn Hán Toàn Tịch 108 món, để cho cậu nhìn vào là thèm chết."

Kim Vương gia gắp một miếng đồ ăn cười ha ha, một bên Diệp Lăng cũng nhún vai: "Chắc là không được, chờ có thời gian đã, trong nhà mấy người phụ nữ của tôi đều đang mang thai."

"Mỗi ngày tôi đây đều ở bên ngoài chơi đến không biết lối về, bây giờ mẹ già trong nhà đã hạ mệnh lệnh tuyệt đối. Nếu không có chuyện gì thì tuyệt đối không thể đi nữa, phải ở bên các cô ấy."

Diệp Lăng cười nói, cầm tay Vương Ngưng Mị bên cạnh, làm cho trong lòng Vương Ngưng Mị vô cùng ấm áp.

Kim Vương gia ngẩn người, lập tức cười ha hả lên: "Được được, người anh em, lời khác không nói, chờ lúc mấy đứa trẻ tròn một tháng, cậu nhất định phải nói cho tôi biết!"

"Đến lúc đó tôi sẽ cho mấy đứa trẻ mấy món quà lớn, ha ha!"

Quà lớn trong miệng Kim Vương gia, đó nhất định là di vật văn hóa cấp quốc bảo, nếu con cháu Ái Tân Giác La cầm mấy trăm đồng làm quà tặng thì thật mất mặt, đó chính là ném đi mặt mũi của lão tổ tiên.

"Yên tâm yên tâm, lúc đó Vương gia nhất định phải đến đó, hai anh em chúng ta sẽ uống thêm mấy ly rượu."

"Chẳng qua ngày hôm nay chúng ta cũng không say không về, nếu không, tôi đây từ xa tới, sau khi trở về để người khác biết Kim Vương gia không tiếp đãi chu đáo, có phải là mất mặt hay không!"

Diệp Lăng cười ha ha, cầm ly rượu lên cụng ly với Kim Vương gia, Kim Vương gia cũng vô cùng sảng khoái nói.

"Đến đây đi đến đây đi, người sống trên thảo nguyên, chuyện khác không dám nói, uống rượu tuyệt đối là một tiêu chuẩn đánh giá, tới tới tới, ngày hôm nay chúng ta không say không về!"

Kim Vương gia cũng cười ha ha, bên cạnh tộc lão và Ngạo Hồng Trần cũng cụng ly với nhau.

Mấy người uống đến thoải mái cười to, uống cho đến khi tan tiệc, tất cả mọi người đều say bao gồm cả Diệp Lăng.

Cùng anh em bạn bè uống rượu, xưa nay Diệp Lăng sẽ không dùng linh lực hóa giải độ cồn, đây là tác phong trước sau như một của hắn, cũng là nguyên tắc làm người của hắn.

Với anh em, không lừa gạt...!

Với kẻ thù, tâm ngoan thủ lạt!

Bầu trời đầy sao, vô cùng yên tĩnh, không ai biết, chuyện xảy ra ngày hôm nay, đã làm cho toàn thế giới khiếp sợ.

Bình Luận (0)
Comment