Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 568 - Chương 568: Có Còn Thương Lượng Được Không?

Chương 568: Có còn thương lượng được không?

Trong khoảnh khắc Diệp Lăng sắp sửa ra tay, thế mà lôi vân trên không trung lại xuất hiện từng đường rạn nứt.

Vốn là lôi vân cuồn cuộn lôi quang, nhưng lại chia năm xẻ bảy, mà lôi kiếp ở phía trên nó lại cũng dịu ngoan vô cùng, không còn cuồng dại nữa.

Một màn này khiến tất cả mọi người đều trừng mắt há mồm, thậm chí Ngạo Hồng Trần còn chửi rủa.

Mẹ nó chứ, đùa cái gì vậy, đây có phải là thiên đạo không?

Chẳng phải nói thiên đạo không vụ lợi, đối với ai cũng như một sao, sao giờ cũng trở nên mềm nắn rắn buông rồi?

Không đúng không đúng, đây có phải là diễn viên mà Diệp Lăng đã tiêu một giá tiền lớn mời từ đâu đến không, hay mọi thứ trước mắt đều chỉ là thứ hư cấu trong mắt mọi người?

Rầm rầm, lôi vân hoàn toàn bị phá nát, hơn nữa lôi kiếp sau tản ra khí tức khủng bố lại hoá thành giọt mưa, từng giọt rơi xuống người Diệp Lăng.

Vù vù, sấm sét màu xanh da trời chầm chậm cọ rửa bề mặt thân thể Diệp Lăng, cuối cùng bị Diệp Lăng hấp thu hết sạch.

Kỳ lạ, thật không thể tưởng tượng nổi, Ngạo Hồng Trần không nhịn được dụi mắt, con mẹ nó, đây không phải tương đương với việc bắt cóc tống tiền một người phụ nữ, kết quả người ta không chỉ không báo cảnh sát, mà còn tiêu lượng tiền lớn cho mi bồi bổ thân thể ư?

Có còn thiên lý hay không hả, Ngạo Hồng Trần đứng thẳng người dậy, ngón tay chỉ lên trời: "Thiên đạo! Ta là Ngạo Hồng Trần, khi ta làm tiên đế, quét ngang chư thiên!"

"Nếu ta mở mắt, thì lập tức thăng cảnh giới của ta lên Thần Anh cảnh, nếu không, đợi đến khi ta thành tiên đế, khà khà, ngươi phải cẩn thận cho ta đấy."

Loại lời này của Ngạo Hồng Trần làm cho đám Kim Vương gia bên cạnh kinh ngạc há to miệng, mẹ nó chứ lại thêm một con quỷ không sợ chết à.

Diệp Lăng có thể thành công, là thực lực người ta rõ như ban ngày có được hay không, ngươi ấy, một tên Độ Kiếp kỳ hèn mọn, thế mà cũng dám khiêu khích thiên đạo?

Quả nhiên đúng như dự đoán, trên đỉnh đầu của Ngạo Hồng Trần có một đạo sấm sét đột ngột xuất hiện, bổ mạnh xuống Ngạo Hồng Trần.

Một tiếng kêu răng rắc vang lên, Ngạo Hồng Trần tức khắc phun một ngụm khói trắng, toàn thân phát cháy, cánh tay vẫn đang nâng lên giữa không trung, bộ dáng cực kỳ thảm thương.

Diệp Lăng ở nơi không xa nhìn thấy hành động cũng ngu ngốc của Ngạo Hồng Trần, ai, chuyện gì vậy, trên thế giới còn có tên tìm đường chết như thế sao, ông trời có bổ chết hắn cũng không oan.

Vù vù, trên đỉnh đầu Diệp Lăng, một đám mây sấm sét lại sinh ra trong im lặng, nhưng sau từ từ tự nứt, lôi quang theo đó hạ xuống từng chút một, rơi trên bề mặt cơ thể của Diệp Lăng.

Xì xì, từng đợt âm thanh vang lên ở bề mặt cơ thể của Diệp Lăng, đang tôi luyện tinh thần và thể xác của hắn, hơn thế Diệp Lăng còn thi triển ra Cửu U Đế Công đang không ngưng thôn tính luồng sức mạnh đó.

Nếu như nói Diệp Lăng là một dòng sông, vậy luồng sức mạnh này đã khai phá Diệp Lăng khiến hắn càng thêm vĩ đại hùng tráng, gần như thành biển.

Sức mạnh tinh thuần mà thiên đạo đem đến tuyệt đối không phải là sức mạnh thường thấy, mà là linh lực có chứa lực của thiên đạo.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, ngước đầu hưởng thụ quá trình tuyệt vời kỳ diệu này, hắn cảm nhận được thân thể của hắn, tu vi của hắn, linh hồn của hắn đều đang thay đổi trở nên hoàn hảo.

Chín đại Thần Anh ngồi bắt chéo trong cơ thể của Diệp Lăng, phát tán thần quang mênh mông, con ngươi khẽ khép, tựa như thần cách ngồi bắt chân trên bồ đoàn.

Thần thánh uy nghiêm, mang theo hơi thể tôn quý, điều quan trọng nhất là chín Thần Anh cùng ngồi với nhau, chỉ là mang khí thế vô biên, đã đủ để chấn giết một số cường giả Độ Kiếp kỳ.

Diệp Lăng của hiện tại cuối cùng đã đột phá được Thần Anh cảnh, cách tiên nhân chỉ một bước nữa.

Cảm nhận sức mạnh cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể, Diệp Lăng chỉ hét dài một tiếng, sức mạnh trong người chuyển động nhanh, tựa như vạn con ngựa mang hơi thở đáng sợ.

Ngay lúc này bỗng nhiên có một thanh kiếm dài im lặng xuất hiện dưới cổ của Diệp Lăng, lạnh triệt thấu xương, khiến người ta sởn tóc gáy, không lạnh mà run.

"Rất xin lỗi, tuy ngươi vừa mới thả ta, thế nhưng đã đắc tội với chúng thần điện, thì ngươi buộc phải chết!"

Người nói không ai khác, chính là Marshall D. Teach, tên đáng thương đã bị thiên kiếp bổ đến mức thất điên bát đảo, suýt chút nữa đã phải nghi ngờ nhân sinh.

Lúc này đôi khi trên người gã sẽ xuất hiện một tia lôi quang dao động, dao động đến mức thân thể gã buộc phải giật nảy, từng sợi tóc đều dựng đứng, bốc lên khói trắng.

Diệp Lăng nhìn thanh kiếm dưới cổ, không nhịn được bật cười, xoay người đi, lập tức khiến cho Marshall D. Teach luống cuống, hai tay trở nên run rẩy.

“Ta nói cho mà biết, ngươi đứng yên cho ta, nếu ngươi dám đùa giỡn gian trá, đừng trách kiếm của ta không có mắt!”

Marshall D. Teach đe dọa Diệp Lăng một cách vô lực, biểu cảm kinh hãi xuất hiện trong mắt gã suýt khiến cho Diệp Lăng cười ngất, với đức hạnh như này cũng dám đến Hoa Hạ?

“Ta nói ngươi nghe nhé, đã từng có người cũng dùng kiếm chỉ vào cổ của ta, chỉ là kết cục rất thảm, thật đó, ta không lừa ngươi đâu, vì thế nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Diệp Lăng mỉm cười, sự uy hiếp của Marshall D. Teach đối với hắn bây giờ gần như bằng không, ngay giây phút chín đại Thần Anh của hắn ngưng kết, thực lực của hắn đã sớm khó bề tưởng tượng rồi.

Marshall D. Teach hít sâu một hơi, cố gắng khống chế biểu cảm của bản thân: “Chậc, người đang hù ta à, ta nói cho mà biết, người đã đắc tội chúng thần điện chúng ta, không một ai có thể sống só nguyện vẹn…”

“Mau nhìn kìa, thiên kiếp!”

Marshall D. Teach còn chưa nói xong, Diệp Lăng bỗng nhiên chỉ lên không trung, Marshall D. Teach bị dọa tới mức vội vã ném đi thanh kiếm dài trong tay, rất sợ thiên kiếp thuận theo kiếm đánh chết gã.

Gã đã thực sự sợ rồi, có ai mà bi thương như này không, bị thiên kiếp tra tấn đã không còn ra hình người, gã cực kỳ muốn đập đầu chết để bản thân được hi sinh vẻ vang.

Thời gian trôi qua từng giây, một phút sau, Marshall D. Teach nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên, nếu bây giờ còn không rõ Diệp Lăng đang hù dọa gã, vậy đúng là thành đồ con heo.

Hơn nữa gã cũng không cách nào ngẩng đầu, bởi vì Nguyên Thủy Kiếm Thai ở trong tay Diệp Lăng đã xuất hiện ở nơi yết hầu của gã.

Tình tiết vở kịch xoay chuyển, đánh úp cực nhanh, Marshall D. Teach cực kỳ giận dữ, một cái tát đã ở trên gương mặt của gã, gã thật sự hối hận.

“Tên bỉ ổi, trời cao sẽ nghiêm khắc trừng trị ngươi, thần cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

“Ngươi giết ta xem, ta nói ngươi biết, nếu ngươi động vào một cọng lông tơ của ta, chúng thần điện sẽ đặt chân vào Hoa Hạ, đến lúc đó ngươi sẽ là tội nhân của cả một dân tộc!”

Diệp Lăng nghe xong liền cười: “Ngươi bị mù hay là ngươi bị điếc thế, không thấy vừa rồi ta đe dọa ông trời ư? Ngươi cũng dám trừng phạt ta?”

“Còn về thần, ta không hề gì, cứ việc để chúng tới đây đi, ta chờ là được.”

“Chúng thần điện các ngươi? Haha, nếu dám đến, giết là xong, đâu ra lắm lời vậy.”

Nói xong, cách tay Diệp Lăng chợt động, Marshall D. Teach liền cuống lên, gấp gáp giơ tay nói lời chính nghĩa, sắc mặt nghiêm túc vô cùng.

“Ta còn một lời cuối cùng!”

Trong mắt Marshall D. Teach mang vẻ kiên quyết, Diệp Lăng không khỏi gật đầu, nếu người ta đã muốn chết rồi, vậy thì nói cũng được.

Thấy Diệp Lăng đồng ý, Marshall D. Teach cười lạnh, sau đó ném ra một câu với Diệp Lăng: “Lời cuối cùng của ta, chính là…”

“Có còn thương lượng được nữa không?”

Diệp Lăng khẽ cười, tay nâng kiếm, một đường máu phóng lên cao, Marshall D. Teach bên cạnh hắn trong nháy mắt đã thành một thi thể không đầu.

Bình Luận (0)
Comment