Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 567 - Chương 567: Đe Dọa Thiên Đạo

Chương 567: Đe dọa thiên đạo

Dưới sức mạnh của tự nhiên, người mạnh đến đâu cũng đều giống như con kiến nhỏ bé, không chịu nổi một kích.

Cũng chỉ có lác đác số ít thiên tài cường giả mới dám đối diện trực tiếp với thiên kiếp hết sức đáng sợ kia, từ đó khiến bản thân mình lột xác triệt để, sinh mệnh thăng hoa.

Marshall D. Teach, một cường giả Thần Anh trung kỳ cường đại, bây giờ đang trở nên lạnh run dưới đạo thiên lôi thứ bảy của Diệp Lăng, thế nhưng thân ảnh lại hoàn toàn bị lôi quang kinh khủng ấy cắn nuốt.

Thiên lôi màu đỏ tươi đó là thứ cực kỳ đáng sợ, mang theo tia hơi thở diệt vong tĩnh lặng, cường giả bình thường nhiễm phải tất sẽ chết, hơn thế còn có năng lực hủy diệt linh hồn.

Khi đột phá Thần Anh cảnh người tu tiên thông thường vốn không có khả năng dẫn ra thiên kiếp đáng sợ như thế này.

Cũng chỉ có tên quái thai như Diệp Lăng mới có tư cách dẫn ra loại thiên kiếp này, thiên kiếp như người, cũng là kẻ kiêu ngạo, người bình thường nó còn coi khinh ra mặt.

Nói thế nào nhỉ, nó kiêu ngạo lắm, mà cái thứ kiêu thì thường đều rất mạnh. Ầm vang, nắm đấm của Diệp Lăng hung hăng đập vào phía trên thiên lôi mà hắn xông tới, trong sát na nắm đấm lập tức vỡ tung, máu thịt lẫn lộn.

Vả lại, lôi kiếp đỏ tươi đó lại rất giống với con cự thú đến từ hồng hoang xa xôi, điên cuồng cắn nuốt thân thể của Diệp Lăng, muốn nuốt lấy xương cốt của Diệp Lăng, một mẩu vụn cũng không để thừa.

“Đạo thiên kiếp thứ bảy có thể làm gì được ta!”

Nắm đấm Diệp Lăng phả ra khói xanh, rồi đột nhiên, khí tức của hắn biến đổi điên cuồng, một cỗ huyết tinh bộc phát ra từ bên trong thân thể của hắn, vỗ vào toàn bộ thiên địa.

Khí tức thay đổi hoàn toàn, vừa rồi Diệp Lăng bộc lộ tài năng như chiến thần, thế mà bây giờ hắn lại như đại ma đầu tàn sát Cửu Trọng Thiên bò ra từ trong núi thây biển máu.

Nếu ta là Phật, thiên hạ không Ma.

Nếu ta là Ma, Phật làm gì được ta!

Có lẽ cảnh giới của Diệp Lăng mang ý nghĩa như thế, xưa nay hắn không để ý đến bất kỳ ánh mắt nào của thế tục, muốn làm là làm một bản thân chân chính, thiện ác phân hai, tự ta độc bước!

Giây phút mà Diệp Lăng ngẩng đầu kia, hai con mắt của hắn đỏ lên, trong đó có sát khí cuồn cuộn trông như một đại yêu tuyệt thế.

“Cút ngay cho ta! Ông trời thì thế nào, nếu ta không cho phép, ai làm khó dễ được ta!”

Uỳnh, Diệp Lăng lập tức gầm lên, thân thể cong nhẹ, cánh tay kéo một phát, sau đó trên nắm đấm nở rộ một luồng tinh quang chướng mắt, chiếu sáng thiên địa.

Khoảnh khắc Diệp Lăng ra quyền, thiên kiếp vốn có thế công đáng sợ, vậy mà dừng lại trong chốc lát, không thể tưởng tượng nổi.

Sau đó, nắm đấm của Diệp Lăng đánh ầm một cái điên cuồng, thiên lôi màu đỏ đáng sợ đang tiếp xúc đến Diệp Lăng vậy mà phút chốc liền hôi phi yên diệt, hoàn toàn bị Diệp Lăng đánh cho tan nát.

Đùng đùng, lôi quang vỡ nát du đãng như cá chập chờn trên bề mặt thân thể của Diệp Lăng, chợt, một luồng lực cắn nuốt đáng sợ hoàn toàn hấp thu lôi kiếp.

Vù vù, lôi kiếp chuyển đổi thành linh lực thiên địa tinh thuần, bị Diệp Lăng hấp thu, sau đó chảy xuôi giữa tứ chi bách hải của hắn.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, cảm thấy trước nay chưa từng thoải mái như vậy, đây chính là thiên kiếp, nếu vượt qua lợi ích có được là không thể nào ước lượng.

Riêng một thiên kiếp vừa rồi, sự tăng trưởng đối với rèn luyện và cảnh giới của thân thể và khí phách của Diệp Lăng không phải là thứ mà thời gian trăm năm có thể luyện ra.

Đây là sự ban thưởng mà trời xanh dành cho kẻ may mắn có thể vượt được long môn, thiên đạo vô tư, nó muốn diệt ngươi, thế nhưng cũng sẽ ban thưởng, cho nên mới có vô số người tranh nhau chen lấn nhảy ra.

Sau khi đạo thiên lôi thứ bảy biến mất, thân thể Diệp Lăng sừng sững giữa thiên địa, ánh mắt bề thế, toát ra khí thế đáng sợ.

Thân mình ngạo nghễ, một luồng hơi thở đáng sợ tự nhiên nảy sinh, quần áo trên thân đã hoàn toàn rách rưới nhưng không thể che đi sự uy vũ của hắn, ngược lại còn làm nền cho nó nổi bật thêm vài phần.

Bên chân Diệp Lăng, cơ thể Marshall D. Teach không ngừng run rẩy, khóe miệng phun bọt mép, trong đôi mắt hiện lên ý muốn thối lui.

Rất rõ ràng, gã chịu phải vết thương rất kinh khủng, nếu như không kịp chữa trị, chỉ e mạng sống sẽ vụt mất.

Mà lúc này, ai sẽ cứu hắn, là kẻ thù sinh tử Diệp Lăng, hay là đám người Kim Vương gia ở phía xa nhìn Diệp Lăng độ kiếp?

Diệp Lăng cảm nhận được sự chuyển hóa của cơ thể mình, mắt nhìn trời lạnh lẽo, nhìn đám mây thiên lôi vẫn đang ngưng tụ, hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên chỉ vào trời xanh.

“Thiên đạo! Khi ta làm tiên đế, diệt sạch chúng sinh tam giới, ai dám không theo!”

“Nay, ta tu lại từ đầu, nếu ngươi muốn bảo đảm cho quãng đời còn lại, trong vòng ba hơi thở, tán thiên kiếp đi, độ ta luyện thân!”

“Nếu không, khi ta làm tiên đế, tru diệt!”

Con ngươi Diệp Lăng toát lên ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, tất cả mọi người ngẩn ra, nghe thấy giọng nói cuồn cuộn thì trong lòng bất giác kinh hãi.

Quá đáng sợ.

Thằng nhóc này điên mất rồi, mẹ nó lại đi uy hiếp thiên đạo, xưa chưa từng có ai gan to bằng trời như vậy!

Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu kỷ nguyên rồi, dù là ở tiên giới, có ai mà dám chỉ trời đe dọa, để nó chủ động tán thiên kiếp đi, rèn luyện thể phách của bản thân?

Ngạo Hồng Trần cũng phải hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng phát lạnh: “Lỗ mãng quá, lỗ mãng quá, nếu như mà ông trời phẫn nộ một cái, đánh chết tên khốn này, vậy là chết vô ích rồi.”

Mọi người thường dùng một câu để hình dung một người gan to bằng trời, trời là lão đại hắn chính là lão nhị.

Thế nhưng bây giờ, Diệp Lăng lại trực tiếp lật đổ thường thức trong đầu của tất cả mọi người, đây mẹ nó không phải trời lão đại hắn lão nhị nữa, rõ ràng là trời lão đại, hắn thổ phỉ thì có.

Uy hiếp thiên đạo, việc này e chừng cũng chỉ có Diệp Lăng có thể làm được, nhưng hắn lại không sợ!

Chín đạo thiên lôi không động được hắn, nhiều nhất chỉ khiến hắn chịu tổn thương mà thôi, chuyện đột phá đến Thần Anh cảnh, là chuyện chắc như đinh đóng cột, cho nên phải nói, Diệp Lăng có bản lĩnh và tư cách này.

Thiên đạo thiên đạo, đạo trời là gì, trời của tiên giới là thiên đạo, hay người có tài của trái đất là thiên đạo?

Không một ai biết, thế nhưng Diệp Lăng lại biết, thiên đạo, cũng chỉ là ý niệm tuần tự bao phủ một không gian một tinh cầu mà thôi, là để bảo toàn sự vận hành của thiên địa.

Thiên đạo trên một địa cầu, thực sự không có tư cách gì có thể đánh rơi Diệp Lăng.

“Sao ta có cảm giác, cái tên Diệp Lăng này còn khiến người khác khiếp sợ hơn cả lời nói trước đó của ta.”

Kim Vương gia bất giác nuốt nước bọt, Ngạo Hồng Trần ở bên cạnh ngẩn người, nghi hoặc nhìn hắn, chẳng lẽ tên này cũng có gì đó không khiến người ta kinh ngạc thì chết không buông xuôi?”

“Trước đó ấy, chằng phải ta đã nói cái câu hoang đường sao, hiện tại đã thành ngôn ngữ mạng phổ biến rồi.”

Ngạo Hồng Trần càng ngẩn ngơ, không phải chứ, ngôn ngữ mạng phổ biến?

Cảm tình tên này còn có câu nói như thế á?

“Ngươi nói cái gì cơ, nói ta nghe xem.” Ngạo Hồng Trần không kịp chờ mà hỏi.

Nhưng Kim Vương gia bên cạnh lại ngại ngừng đáp: “Câu đã nói là, Đại Thanh ta đã vong?!”

Phụt, Ngạo Hồng Trần suýt nữa đã phun ra máu, con mẹ nó, lại một trò vui đùa vô nghĩa.

Còn lúc này, ở phía xa, hai con ngươi của Diệp Lăng quét ngang chư thiên, nhưng mà đám mây thiên lôi trên không trung vẫn đang tích góp lôi quang đáng sợ.

Con mắt Diệp Lăng chợt mở, tay răng rắc nắm thành nắm đấm, một luồng hơi thở vô song khủng khiếp từ từ sinh ra từ trong cơ thể hắn, lao thẳng tới trời!

“Đã như vậy, thì không trách ta được rồi.”

Diệp Lăng thầm thì, khí thế đáng sợ trong cơ thể hắn bôc phát đến cùng, như quả bom thả vào cái hồ nhỏ, xuất hiện rung động kinh người.

Mà giờ, đám mây thiên lôi giữa không trung, thế mà lại xuất hiện sự biến hóa làm cho tất cả mọi người nhìn mà giật thót.

Bình Luận (0)
Comment