Marshall D. Teach còn tưởng rằng lương tâm của Diệp Lăng trỗi dậy, cho nên gã lập tức vực dậy tinh thần của một kiếm khách phương Tây.
Ngay thẳng, quân tử, trận đấu này sẽ kết thúc tính mạng của mình hoặc tính mạng của đối phương, cho dù phải chết, thì đó cũng là một cái chết đầy vinh quang.
Diệp Lăng gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc, gã Marshall D. Teach ở phía đối diện hít sâu một hơi, trường kiếm đang được giơ lên cao kia bỗng nhiên phát ra kiếm khí sáng chói, chấn động đất trời.
“A! Đến đây đi, chiến đấu đi, tiểu tử Hoa Hạ, chúng ta đường đường chính chính đấu một trận!”
Dứt lời, khuôn mặt Diệp Lăng trở nên bi tráng, hắn nhìn gã Marshall D. Teach, não của lão gia hỏa này thật đúng là thiếu gân mà.
Răng rắc một tiếng, Diệp Lăng vội vã che lỗ tai lại, một đạo sấm sét trực tiếp đánh lên đầu của gã, kết quả toàn bộ chúng đều bị thể phách cường đại của Diệp Lăng hấp thu.
Còn về gã Marshall D. Teach đang đứng ở một bên kia, tay gã vẫn đang nâng cao kiếm, trên thân kiếm vẫn còn chứa đầy sấm sét, đùng đùng, chúng giống như những con nòng nọc không ngừng đung đưa.
Phốc, thân thể gã Marshall D. Teach chấn động, gã há miệng phun ra một làn khói trắng, tròng mắt trừng to, cánh tay giơ lên cao kia đã hoàn toàn cháy khét, không còn một chút sự sống.
“Cái này không liên quan đến ta, ta nghĩ có vẻ như ngươi đã quên việc sắt dẫn điện, hơn nữa ngươi còn dám đứng dưới Thiên Kiếp giơ kiếm thét to, ngươi đúng là đang chê bản thân sống quá lâu mà.”
Diệp Lăng vội vã xua tay giải thích với Marshall D. Teach, không liên quan đến hắn nha, đây là do tự gã chuốc lấy.
Tròng mắt gã Marshall D. Teach hiện lên nước mắt, gã đã tung hoàng thiên hạ nhiêu năm, có được sự kính ngưỡng của vạn người, hơn nữa gã còn là cường giả của Chúng Thần Điện, đi tới nơi nào cũng đều được tiền hô hậu ủng.
Hơn nữa, gã còn là một cường giả Thần Anh kì, chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi thì liền có hy vọng trở thành Thần Linh.
Nhưng hôm nay, kẻ có thân phận cao quý là gã lại trở thành một trò cười dưới mí mắt Diệp Lăng, điều này khiến lồng ngực của gã chứa đầy tức giận.
Lý trí?
Cút đi, ngươi muốn bị cẩu ăn cũng tốt, muốn tự mình đi lạc cũng tốt, dù sao bây giờ gã Marshall D. Teach căn bản không cần thứ này.
“Tiểu tử Hoa Hạ, mẹ kiếp ta đâm chết ngươi, ta giết ngươi, ta và ngươi không đội trời chung!”
“Ngươi tới đây cho ta, mẹ nó ta mà còn tin ngươi thì ta chính là con trai của ngươi, ngươi tới đây cho ta, tới đây!”
“Ngươi thả ta ra, ngươi mau gỡ cái vòng này xuống cho ta, ta van cầu ngươi!”
Sau khi gã Marshall D. Teach nói xong thì gã đã hoàn toàn sụp đổ, tinh thần của gã đã không còn sắc bén như lúc trước nữa, cho dù ngày hôm nay gã có thể sống sót trở về, thì sau này gã cũng sẽ trở thành một kẻ tàn phế.
Diệp Lăng nhìn gã Marshall D. Teach ở phía đối diện, bất đắc dĩ gật đầu: “Như vậy sao, được rồi, ta sẽ tha cho ngươi.”
Vừa nói, ngón tay Diệp Lăng vừa điểm nhẹ, những luồng sáng quang người gã Marshall D. Teach nhanh chóng biến mất, mà lực lượng ràng buộc đáng sợ kia cũng đã không còn.
Gã Marshall D. Teach ngẩn người, gã không nghĩ tới Diệp Lăng sẽ dứt khoát thả gã ra như vậy, gã suy bụng ta ra bụng người, nếu như gã là hắn, thì gã đã sớm làm thịt Diệp Lăng rồi.
“Ngươi thật sự thả ta ra sao? Thật sao?”
Gã Marshall D. Teach vô cùng mê man, chuyện này có chút không hợp lẽ thường, quả thất rất không thực tế, trong chuyện này tuyệt đối có gì đó mờ ám.
Mà ở phía xa, Kim Vương gia, tộc lão và Ngạo Hồng Trần cũng đều ngẩn người, mẹ nó đây mà là chiến đấu sao?
Đây rõ ràng là đang chơi trò mèo vờn chuột, đường đường là một cường giả Thần Anh trung kỳ, thế mà lại bị Diệp Lăng chỉnh đến mức gần như phát điên.
“Cái kia, vị đại ca này, cậu Diệp Lăng kia, trước giờ đức hạnh của cậu ta vẫn như vậy sao?”
Kim Vương gia không nhìn được hỏi, Ngạo Hồng Trần cứng nhắc gật đầu: “Hình như là vậy, hơn nữa đức hạnh của Chân Long và Hỗn Độn Thánh Thú ở bên cạnh hắn kia cũng đều là như thế này.”
Phịch một tiếng, Kim Vương gia trực tiếp ngã xuống đất, ngươi nói cái gì! Vẫn còn có con Hỗn Độn Thánh Thú?
Được rồi, tuy là ông ta không biết Hỗn Độn Thánh Thú là cái gì, nhưng nghe tên thì có vẻ như nó cũng rất ghê gớm.
Đúng là được ông trời ưu ái mà, nếu là một tên nhóc bình thường, làm sao có thể đạt đến tu vi như thế này, hơn nữa bên người hắn còn có thêm hai Linh Thú?
“Cái này, người anh em, cậu Diệp Lăng kia đã có vợ chưa? Ý của ta là cậu ta có nhiều vợ không? Ta có một cô con gái nuôi, năm nay 18 tuổi, vô cùng xinh đẹp.”
Kim Vương gia lập tức sử dụng thủ đoạn mà mấy trăm năm trước lão tổ tông của ông ta đã sử dụng để bảo vệ giữ gìn Quan Nội - kết thông gia.
Ngạo Hồng Trần xua tay: “Ngươi quên chuyện này đi, đừng có thương nhớ đến chuyện này nữa, hắn có tới mười mấy cô vợ, hơn nữa còn có không biết bao nhiêu người đang mai danh ẩn tích ở bên ngoài.”
Xoạch một tiếng, Kim Vương gia cảm thấy dường như dưỡng khí có chút không đủ dùng, đột nhiên ông ta trợn to mắt, tay run run chỉ vào giữa không trung, há to miệng nói không ra lời.
Giữa không trung, Lôi Vân vốn dĩ có màu đen nay đã lặng lẽ chuyển thành màu đỏ tươi, mang theo hơi thở chứa đầy máu tanh.
Cổ hơi thở này tràn ngập khắp trời đất, khiến chân tay của tất cả mọi người trở nên lạnh lẽo, sau đó không thở nổi.
Đây chính là Thiên Kiếp thứ bảy của Diệp Lăng, từ giờ trở đi, Thiên Kiếp của hắn mới thật sự bắt đầu, lúc này Thiên Kiếp sẽ không không như lúc trước, chuyện trò vui vẻ sau đó phất tay rời đi nữa.
Gã Marshall D. Teach vẫn còn đang mê mang không hiểu, gã không thể tin nổi, mẹ nó sao lại như vậy được, tên đê tiện kia cứ như vậy mà thả gã đi?
Chẳng lẽ hắn đã hạ độc gì với gã rồi, thả gã đi thật ra chỉ là một cái mồi nhử, thủ đoạn ác hơn vẫn còn đang ở phía sau?
“Tiểu tử, ta không biết ngươi trong hồ lô của ngươi đang chứa thứ gì, ngươi thả ta, theo đạo lí thì ta nên cảm ơn ngươi, thế nhưng chúng ta lại là tử địch.”
“Cho nên, xin lỗi!”
“Nhất Tức Dẫn Diệt Tam Thiên Địch, Thần Hành Thế Gian.”
Marshall D. Teach lạnh giọng quát, thân thể gã chậm rãi lơ lửng ở nửa khoảng không, trường kiếm trong tay gã bỗng nhiên vung lên, một hư ảnh lớn chậm rãi xuất hiện ở giữa khoảng không.
Hư ảnh to lớn mang theo thần uy đáng sợ, thần quang bảy màu xuất hiện giữa đất trời, đạo hư ảnh này chính là Thần, là tín niệm của Thần.
Mang theo khí tức đáng sợ, đó chính là tôn quý, là uy nghiêm, thân ảnh hùng vĩ, dường như mỗi một lần hư ảnh kia hô hấp đều có thể khiến cho đất trời rung động, bản lĩnh thần thông này vô cùng đáng sợ.
Ong ong, tay gã Marshall D. Teach chậm rãi giơ lên cao, trong con ngươi chứa đầy sát cơ, một kiếm này, gã muốn hoàn toàn giết chết tên tiểu tử kia, không chừa cho hắn một đường lui nào.
“Ngươi nói xem ngươi có ngốc hay không chứ? Mẹ nó còn giơ kiếm lên, mẹ nó còn Thần Hành Thế Gian?”
“Ta đang trải qua Thiên Kiếp, ngay cả Thần Anh cảnh cũng phải trải qua Thiên Kiếp, ngươi còn gọi Thần đến?”
Diệp Lăng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn gã Marshall D. Teach ở phía đối diện, cái tên ngu xuẩn này, lúc nãy hắn thật sự muốn thả gã đi, hắn đang muốn xem thử thực lực sau khi Độ Kiếp của mình sẽ trở nên như thế nào.
Nhưng gã kia thì hay rồi, hiện tại ngay cả Thần cũng gọi đến luôn.
Marshall D. Teach ngẩn người, gã ừ một tiếng sau đó ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ thì tròng mắt gã lập tức trừng to, tràn đầy hoảng sợ.
“Mẹ của ta ơi!”
Răng rắc một tiếng, đám mây sấm màu đỏ tươi kia đột nhiên đánh xuống một luồng sét đỏ như máu, trong nháy mắt đánh lên thân ảnh ở bên trên kia.
Ầm!
Hư ảnh trong phút chốc nát bấy, Diệp Lăng bỗng nhiên rống to, năm ngón tay nắm chặt lại, tóc bay tán loạn, hắn điên cuồng đánh về phía Thiên Kiếp.
Mà gã Marshall D. Teach đang hoảng sợ đứng bên cạnh kia, lại trở nên vô cùng nhỏ bé.