Marshall D. Teach vốn dĩ đã rất tức giận, sau khi nghe được lời này của Diệp Lăng, cơn tức trong lòng càng trở nên mãnh liệt hơn, thậm chí gã còn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Bỗng nhiên khuôn mặt gã trở nên tái nhợt, thân thể Marshall D. Teach run lên, nếu như lúc này gã còn không hiểu được lúc nãy gã đã làm ra chuyện ngu ngốc gì, vậy thì gã chính là một con heo rồi.
Thần Anh cảnh, đó chính là cảnh giới cuối cùng trước khi thành Tiên, nếu muốn tiến vào cảnh giới này thì nhất định phải trải qua sự rèn luyện của Thiên Kiếp, hay nói cách khác là Độ Thiên Kiếp.
Mà Thiên Kiếp thì lại miệt thị tất cả những sự tồn tại khiêu khích nó, toàn bộ các sinh vật nằm bên trong phạm vi của nó đều sẽ trở thành đối tượng bị nó đánh chết.
Bản thân những Tu Luyện Giả hay còn gọi là Võ giả kia vốn dĩ đã nghịch thiên, cho nên Thiên Đạo sẽ không cho phép bọn họ dễ dàng đột phá.
Thiên Kiếp đánh xuống, nếu như bọn họ vượt qua, như vậy mới được tính là chân chính đột phá, cũng đã có rất nhiều cường giả chết dưới Thiên Kiếp.
Mà ba đạo sấm sét vừa đánh xuống người gã Marshall D. Teach kia, rõ ràng đó chính là Thiên Kiếp Thần Anh của Diệp Lăng, vậy mà gã còn ngu ngốc đi đến giết Diệp Lăng?
Mẹ nó, vừa rồi gã không bị đánh chết là may mắn lắm rồi, trước đây khi Marshall D. Teach vượt qua kiếp nạn Thần Anh, bây giờ nghĩ lại gã vẫn còn thấy sợ.
“Mẹ nó ngươi dám gài bẫy ta?!”
Marshall D. Teach nghiến răng nghiến lợi, nhưng thân thể gã lại không ngừng lùi lại, bởi vì gã đã nhìn thấy một đám mây Thiên Kiếp đáng sợ đang chuẩn bị đánh xuống làn sóng tấn công tiếp theo ở trên đỉnh đầu của Diệp Lăng.
Diệp Lăng cười hắc hắc: “Đúng là ta đã gài bẫy ngươi đó, ngươi có thể làm gì được ta nào!”
“Tiểu Hắc, giữ gã lại cho tiểu gia, Thiên Kiếp ngày hôm nay của tiểu gia cũng có một phần dành cho gã đấy, ngươi rất may mắn đó, nếu như là người khác thì ta nhất định không cho đâu!”
Diệp Lăng chọc tức Marshall D. Teach, khiến gã suýt chút nữa nổi điên, mẹ nó, hắn đúng là khinh người quá đáng mà, gã không thích chơi trò này đâu.
Nhưng chỉ trong chớp nhoáng, Diệp Lăng liền phóng về phía Marshall D. Teach, mà đám mây sấm sét ở trên đầu hắn kia, lúc này đã tạo ra một làn sóng công kích đáng sợ.
Ù ù, thanh âm chấn động như đang đánh vào chuông cổ đất trời, khiến trái tim của tất cả mọi người đều không ngừng kinh hãi run lên, thậm chí âm thanh này còn đáng sợ đến mức khiến tim gan gần như muốn nhảy ra ngoài.
Một tiếng sét vang lên, một tia Lôi Kiếp đáng sợ xỏ xuyên qua bầu trời, giống như ông trời đang cầm một luồng sấm sét hung hăng ném thắng về phía Diệp Lăng.
Khi Marshall D. Teach nhìn thấy Diệp Lăng đang không ngừng chạy về phía gã, gã lập tức hoảng sợ: “Mẹ ơi!”
Vụt, gã Marshall D. Teach quay đầu bỏ chạy, lúc này gã căn bản không có tâm trạng chiến đấu với Diệp Lăng, đùa gì thế, đây là Thiên Kiếp đó, nó không phải là trò đùa đâu.
“Ngươi tới đây cho tiểu gia, Phược Thần Tác!”
Diệp Lăng cười hắc hắc, trên mặt không hề có chút sợ hãi nào cả, trong lòng hắn biết rõ Thiên Kiếp đang nhắm vào hắn, ba đạo cuối cùng mới thật sự là khảo nghiêm chân chính.
Những đạo Thiên Kiếp trước chỉ là món khai vị mà thôi, với hắn những thứ này chỉ là món khai vị, nhưng đối với những người khác thì đây chính là kiếp nạn chạm vào thì bị thương, va vào thì mất mạng.
Ong ong, một luồng sáng màu vàng trực tiếp trói thân thể gã Marshall D. Teach lại, lực lượng đáng sợ khiến gã Marshall D. Teach chỉ có thể đứng yên tại một chỗ.
Một sức mạnh không từ ngữ nào diễn tả được điên cuồng quấn chặt lấy Marshall D. Teach, nhưng điều khiến cho gã không thể tin được chính là sức mạnh của gã vậy mà lại giống như viên đá ném xuống biển, ngay cả một chút bọt sóng cũng không tạo ra nổi.
Răng rắc một tiếng, Lôi Kiếp đã đánh đến, Diệp Lăng cười ha ha, hắn đánh một quyền về phía tia sấm, Diệp Lăng thì không sao nhưng Marshall D. Teach ở bên kia thì lại gặp rắc rối lớn.
Lôi Kiếp đáng sợ trực tiếp đánh lên người Marshall D. Teach, tia chớp dày đặc bao phủ cả người Marshall D. Teach, biến thân thể gã thành một sân chơi để nó tùy ý dạo chơi.
Vô số tia sét chạy trên người gã Marshall D. Teach, gã Marshall D. Teach gần như sắp khóc, lần thứ tư, đây đã là lần thứ tư trong ngày hôm nay rồi.
Thiên Kiếp đáng sợ đến mức gã không cách nào phòng ngự nổi, Thiên Kiếp đáng sợ không chỉ bởi vì sức mạnh của nó, mà còn vì nó thể có khiến linh hồn tê liệt, suy yếu đi.
Đương nhiên, mọi việc đều sẽ có hai mặt, khi người có thể chịu đựng được Lôi Kiếp, linh hồn của ngươi sẽ được lột xác hoàn toàn.
Nhưng Marshall D. Teach lại không thể cảm nhận được loại chuyện này, gã chỉ biết trên người gã vừa bốc lên một làn khói, sau đó lại có thêm một làn khói trắng khác nữa bốc lên.
Một mùi thịt khét từ trên thân thể gã chậm rãi lan ra, tóc gã dựng thẳng lên, tròng mắt đều trở nên tái xanh, mẹ nó đúng là tạo ra một chủng loại mới cho người nước ngoài.
“Hắc hắc, yên tâm đi, lát nữa vẫn còn nhiều lắm, ngươi còn phải cám ơn ta đó, thân thể được sét đánh mới là thân thể sạch sẽ nhất, cả người sẽ không còn một con vi khuẩn nào nữa!”
Diệp Lăng cười ha ha, quả đấm của hắn lập tức đánh lên gương mặt của gã Marshall D. Teach, chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, sống mũi của gã Marshall D. Teach đã sụp xuống trong nháy mắt.
“Thằng nhóc Hoa Hạ! Mẹ nó ngươi mau thả ta ra, nhanh lên, mẹ kiếp, ta sẽ không tranh đoạt Tài Quyết Chi Kiếm với ngươi nữa, hơn nữa ta cam đoan Chúng Thần Điện ta cũng sẽ không truy cứu việc này nữa!”
Marshall D. Teach thật sự sợ hãi, Diệp Lăng quá mạnh mẽ, hiện tại gã đã không còn ý niệm tiếp tục chiến đấu nữa, điều quan trọng nhất, chính là phía trước có sói phía sau có hổ, lát nữa gã có thể chạy thoát được hay không đó vẫn còn là một ẩn số.
Diệp Lăng nhếch miệng cười: “Chậc chậc, lão gia hỏa, ngươi còn muốn đi đâu? Đây là chính là đạo đãi khách nhiệt tình của người Hoa Hạ chúng ta đó, yên tâm đi, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi có cảm giác như đang ở nhà của mình!”
Phịch một tiếng, nắm đấm của Diệp Lăng lại đấm vào mặt gã Marshall D. Teach lần nữa, lực lượng mạnh mẽ đến mức gã Marshall D. Teach căn bản không có cách nào ngăn cản.
Huống hồ hiện tại gã còn đang bị Phược Thần Tác trói chặt tại một chỗ, gã Marshall D. Teach có muốn trốn cũng không trốn được, chỉ có thể làm một con lật đật để co Diệp Lăng đánh.
Ùng ùng, đám Lôi Vân lại một lần nữa nổi lên giữa không trung, đối mắt gã Marshall D. Teach lập tức trừng to.
“Không! Mau thả ta ra, thả ta ra, Thiên Kiếp tới rồi, tiểu tử Hoa Hạ, đây là Thiên Kiếp của ngươi, là Thiên Kiếp của ngươi!”
Diệp Lăng vẫn đang quan sát Thiên Kiếp, hắn ngoái đầu lại nhìn Marshall D. Teach, cười ngượng ngùng: “Không, đó là Thiên Kiếp của ngươi.”
Răng rắc, một tiếng sét đánh vang cả trời đất, sau khi tia sáng đó lóe lên, cả người gã Marshall D. Teach cũng phát sáng, là ánh sáng xanh thăm thẳm của sấm sét, khói trắng cuồn cuộn bốc lên từ người gã, khuôn mặt cũng đã hoàn toàn biến đen.
Thiên Kiếp, mẹ nó, lại là Thiên Kiếp, đây đã là lần thứ năm rồi, vì sao cái thứ này lại giống như là Thiên Kiếp của gã vậy!
Gã tới để đánh nhau, để giết người, rõ ràng gã là một cường giả vô địch thiên hạ, mẹ nó thế mà lại bị đánh bại dưới tay một thằng nhóc!
“Không! Tiểu tử Hoa Hạ, buông lão tử ra, ta muốn đánh một trận sống chết với ngươi!”
Gã Marshall D. Teach điên cuồng rống to, thần lực đáng sợ ầm ầm bạo tạc ở bên trong thân thể gã, chúng không ngừng công kích vào Phọc Thần Sách đang buộc trên người gã, gã đã hoàn toàn điên rồi.
Hết lần này đến lần khác bị Thiên Kiếp đánh xuống, hết lần này đến lần khác bị Diệp Lăng trêu đùa, đừng nói là gã, chỉ sợ cho dù là Hồng Trần Tiên tới, thì cũng sẽ phải nổi điên.
Không thể nhịn được, loại cảm giác này quá thống khổ!
Sau khi Diệp Lăng nghe xong, hắn lập tức trở nên nghiêm túc, sau đó gật đầu: “Được, ta sẽ cho ngươi một cơ hội, lấy kiếm của ngươi ra đi, ta sẽ quyết chiến với ngươi!”
Marshall D. Teach ngẩn người, trời ạ, tên này bị gì vậy, chẳng lẽ hắn thay đổi tính nết rồi?
“Người Hoa Hạ, ta khiêu chiến với ngươi!”
Gã Marshall D. Teach hít sâu một hơi, tay gã nâng trường kiếm lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.