Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 583 - Chương 583: Đâm Thủng Trời ?

Chương 583: Đâm thủng trời ?

An Đình chỉ là một cô gái mới bước chân ra ngoài xã hội không lâu, cho nên cô chưa từng gặp qua chuyện như thế này, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Sau khi lão già kia nói xong thì dương dương đắc ý nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra vẻ hả hê, nhóc con, cô đắc tội tôi thì tôi sẽ khiến bát cơm của cô bay mất.

Mà mọi người thì lại nhất trí đứng về phía lão già kia, dù sao thì ông ta vẫn là lãnh đạo, hơn nữa với loại chuyện xấu hổ như thế này, mọi người đều không muốn phức tạp hóa nó lên.

Nếu không, trong thời gian Bảo Bảo ly hôn, anh ta làm sao có thể hạ gục đối thủ mạnh mã để đăng quang lên vị trí đầu của Olympic chứ.

“An Đình! Cô thật to gan, là ai cho cô lá gan để làm như vậy hả, cô có biết cô ở trước mặt lãnh đạo làm như vậy là đang làm xấu mặt cả Cục của chúng ta hay không!”

“Cô chỉ là một người mới gia nhập vào xã hội, cô có thể đại diện cho cả Cục sao, cô hơi quá đáng rồi đó, cô cứ chờ đến ngày mai đi!”

Lãnh đạo của An Đình nổi giận, nhưng chính ông ta lại là người hiểu rõ nhất, ông ta biết lão già kia có ý đồ đen tối với An Đình, thế nhưng ông ta lại bằng lòng nói trắng thành đen.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt An Đình, lớp trang điểm nhàn nhạt cũng đã bị nhòe đi: “Không! Không phải như vậy, là ông ta, là do ông ta có hành động khiếm nhã với tôi, cho nên tôi mới đẩy ông ta ra!”

“Câm miệng! Sao lãnh đạo lại có thể làm ra chuyện như vậy được, cô hỏi mọi người xem họ sẽ tin tưởng lời của cô, hay là tin tưởng lời của lãnh đạo!”

Cục trưởng ở nơi An Đình làm việc giận dữ hét lên, cả đám người đều đang dùng tay chỉ trỏ, lòng của An Đình đã hoàn toàn nát vụn, cô gần như đã muốn dùng cái chết để chứng minh trong sạch cho bản thân mình.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nhỏ giọng bình phẩm An Đình, trong ánh mắt bọn họ chứa đầy vẻ trêu tức, có kẻ còn tỏ ra hả hê.

Trong phút chốc An Đình cảm nhận được sâu sắc sự bất lực đến từ thế giới này, mà lúc này, cô rất hy vọng sẽ có một người xuất hiện ở bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô, cho cô cảm giác an toàn.

Người đàn ông đó cũng không phải ai khác, mà đó chính là Diệp Phong, nhưng An Đình biết, bạn trai của cô đã về quê, anh ấy nhất định sẽ không thể về kịp.

Nhưng một giây tiếp theo, một đôi tay vững chãi mạnh mẽ ôm lấy An Đình, vòng tay mang theo ấm áp: “Cục cưng, chúng ta không làm nữa, chúng ta đi về nhà, chồng nuôi em cả đời!”

An Đình xoay người, hai mắt rưng rưng nhìn Diệp Phong đang gắt gao ôm lấy cô, cô kích động gật đầu, giây phút này, dường như cô đã thấy được ánh sáng.

“Đi? Muốn đi cũng phải cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý, bêu xấu lãnh đạo là tội lớn, tiểu tử, cậu gánh không nổi trách nhiệm này đâu.”

Cục trưởng lạnh giọng nói, lão già kia cũng gật đầu: “Đúng vậy, gọi điện thoại báo cảnh sát đi, tiện thể gọi luôn cho tòa soạn báo, tạo chút danh tiếng cho cô ta.”

Lời của lão già kia khiến cho khuôn mặt của An Đình biến sắc, nếu như việc này bị đăng lên báo, thì cho dù chân tướng như thế nào, ở trong một xã hội hiện thực dễ dàng bị bóp méo như thế này, cô làm sao có thể sống nữa?

Mà Diệp Phong thì cũng nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng anh ta lại không làm gì được, anh ta hận, hận bản thân quá yếu, không cách nào mang lại cảm giác an toàn cho người con gái mình yêu, khiến cô phải chịu khuất nhục dưới hàng trăm con mắt.

Anh ta tức giận, cũng rất muốn dùng bình rượu đập chết lão già ở trước mắt này, làm thịt tên khốn háo sắc kia.

“Cả Đông Hải này, nếu như anh của tôi gánh không nổi trách nhiệm, vậy thì ai trong số các người sẽ gánh được nó đây?”

Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Diệp Lăng chậm rãi xuất hiện bên trong đại sảnh, tất cả mọi người đều cau mày nhìn kẻ phát ngôn ngông cuồng trước mắt này.

Uy hiếp lãnh đạo của Cục, uy hiếp lãnh đạo đến từ Thủ Đô, lá gan của hắn cũng thật lớn.

“Tiểu tử! Ai cho phép các người đi vào đây, đều cút ra ngoài cho tôi, các người đây là đang chống lại việc vận hành bình thường của cơ cấu tư pháp!”

“Tôi không cần biết các cậu là đại thiếu của nhà nào, sự việc của ngày hôm này không phải là việc mà gia đình các cậu có thể gánh nổi, đừng có rước thêm phiền phức cho người nhà của các cậu nữa!”

Ánh mắt của Cục trưởng rất lạnh lùng, ông ta lạnh giọng quát lên, mà Diệp Lăng ở phía đối diện thì lại cười lạnh một tiếng: “Quan uy cũng thật lớn nha.”

Vừa nói, Diệp Lăng vừa đi tới cạnh lão già kia, hắn lạnh lùng nhìn ông ta một cái, sau đó đột nhiên dùng một cước đạp ông ta ngã xuống mặt đất, tiếp đó lại dùng tiếp một chân nữa giẫm lên tay của ông ta.

“Dám đụng đến chị dâu tôi, vậy thì tay của ông phải bị phế đi.”

Vừa nói, bàn chân của Diệp Lăng vừa vặn một cái, lão già kia lập tức thét ra một tiếng thảm thiết như tiếng giết heo, khuôn mặt ông ta tái nhợt, sau khi Diệp Lăng thu chan lại, bàn tay của ông ta đã hoàn toàn biến dạng.

“Hỏng rồi! Cậu thanh niên, cậu chọc phải trời rồi, cậu chọc phải trời rồi, cậu có biết không, ông ta chính là lãnh đạo đến từ Thủ Đô đó!”

Cục trưởng lập tức hoảng sợ quát lên, thôi xong, thật sự xong rồi, lần này nếu như bọn họ thật sự truy cứu trách nhiệm, thì ngay cả ông ta cũng gánh không nổi.

“Đánh ông ta chính là chọc phải trời?”

“Ông quá xem trọng ông ta rồi, cũng như ông đã quá coi trọng các ông, đừng nói là đánh ông ta, cho dù tôi làm thịt ông ta, thì ông ta cũng phải nhận!”

“Khương Tiểu Bạch, Giang Du của Thủ Đô, còn có thêm mấy tên có mắt không tròng nữa, có kẻ nào là không mạnh hơn ông ta?”

“Động vào bọn họ, tôi vẫn bình yên vô sự đấy thôi, cũng chỉ là một lão già mà thôi, thế mà cũng dám nói tôi chọc phải trời?”

Khi lão già đang nằm trên đất kia nghe thấy tên của Khương Tiểu Bạch và Giang Du thì ông ta lập tức kinh hãi, hai người đó chính là hai trong số Tứ Công Tử đại danh đỉnh đỉnh ở Thủ Đô.

Nhưng một kẻ thì bị người dùng bẫy giết chết, một kẻ thì biến mất, hơn nữa nhà họ Khương và nhà họ Giang đều không có chút phản ứng nào với việc này.

Có người nói hung thủ phía sau màn là một cậu thanh niên có tên là Diệp Lăng!

Lão già kia nâng bàn tay đã bị tàn phế lên, khuôn mặt ông ta tái nhợt, từng giọt mồ hôi lớn rơi lộp bộp xuống đất: “Cậu là ai!”

“Tôi? Diệp Lăng, nếu như ông không biết thì có thể đi hỏi thăm, tôi sẽ ngồi đợi ông đến báo thù.”

Diệp Lăng nói xong thì liền dùng ánh mắt quét ngang mọi người, ánh mắt uy hiếp đáng sợ lập tức khiến cho mọi người kinh hãi, liên tục hít vào một ngụm khí lạnh.

Diệp Lăng, đúng là hắn rồi, lão già kia cảm giác dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, thôi xong, ông ta đã chọc phải Diêm Vương không nên chọc rồi.

“Diệp thiếu, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội, là tay của tôi tiện, là lòng của tôi dơ bẩn, tôi sai rồi!”

Lão già kia vội vã khóc ròng xin lỗi, Diệp Lăng lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó nhẹ nhàng đi tới cạnh Cục trưởng, cười nói: “Còn ông, có lẽ ông cũng sẽ phải cút xéo đi.”

“Đừng có nói với tôi cái gì mà có năng lực thì sẽ được phát triển, không có năng lực thì cứ đợi à cút về nhà, muốn giảng đạo lí với tôi sao, tôi nghĩ ông không có tư cách đó đâu.”

Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người đi về phía An Đình và Diệp Phong, cười nói: “Anh, đưa chị dâu của chúng ta về đi.”

Nói xong, bóng của ba người dần biến mất khỏi đại sảnh, chân của lão già và Cục trưởng kia đều trở nên mềm nhũn, bọn họ trực tiếp ngã xuống đất, cả hai người đều đã hoàn toàn choáng váng.

Lão già kia chỉ biết một chuyện kinh người do Diệp Lăng làm ra, nhưng vị Cục trưởng kia thì lại biết rất nhiều sự tích đáng sợ liên quan đến Diệp Lăng.

Trong chốc lát, cả đại sảnh đều trở nên im ắng, khuôn mặt của tất cả mọi người đều trắng như giấy.

Có lẽ bắt đầu từ ngày mai, trong cả Cục này, An Đình mới là người có đánh chết thì cũng không thể chọc đến?

Ngoài khách sạn, trong chiếc xe Wrangler, sắc mặt của An Đình vẫn không được tốt lắm, nhưng ánh mắt của cô thì cũng chứa đầy vẻ khiếp sợ.

Diệp Lăng, cũng chỉ là một cái tên thôi mà, sao nó lại có thể khiến hai vị lãnh đạo sợ hãi đến như vậy?

Bình Luận (0)
Comment