Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 592 - Chương 592: Quần Ma

Chương 592: Quần Ma

Một kẻ lợi hại, kẻ có thể khiến Tiểu Bạch gọi là kẻ lợi hại rốt cuộc là thứ gì?

Giữa không trung, có một cỗ quan tài màu đen đang bay đến, tốc độ rất nhanh, cỗ quan tài này rất lớn, thật sự rất lớn, chiều dài khoảng chừng mười mét, chiều rộng cũng hơn ba mét.

Quan tài, có thể bay?

Phịch một tiếng, chiếc quan tài kia trực tiếp đâm vào đỉnh núi, lực lượng khổng lồ đến mức khiến thân thể của những con Độc Trùng ở trên đỉnh núi kia hoàn toàn nát bấy, máu độc văng tung tóe khắp đỉnh núi.

Khuôn mặt của vị chủ nhân đang ngồi trên tảng đá kia lập tức trầm xuống: “Lão bất tử nhà ngươi, mỗi lần tới đều phải đập chết một đám bảo vật của ta, ngươi đang khiêu khích với ta sao!”

Dứt lời, nắp trên của quan tài vang lên một tiếng kẽo kẹt, sau đó chậm rãi mở ra, sau khi nắp quan tài lớn mở ra, thì bên trong quan tài đột nhiên phóng ra một người.

Khắp người của kẻ này toàn là tử khí, không một chút sức sống, ánh mắt cứng đờ không linh hoạt, bên trong còn chứa chằng chịt tơ máu, bộ lông dài màu đen mọc khắp người.

Hắc Cương!

Diệp Lăng thầm giật mình, mẹ kiếp, thứ đồ chơi này thế mà lại có thật, đây đúng là một dị tộc lớn nha, người sau khi chết đi sẽ tu luyện thành tinh, sau đó biến thành cương thi.

Nổi tiếng nhất trong lịch sử chính là vị Kim Mao cương thi Hạn Bạt tiếng tăm vang dội kia. Những nơi đi qua lửa thiêu tận trời, vô cùng đáng sợ, là một yêu thú đáng sợ.

Hắc Cương nhếch miệng, động tác vô cùng máy móc, khiến người ta nhìn tê cả da đầu: “Thảo Trùng của Lão Độc Sư ngươi nhiều như vậy, thế mà ngươi vẫn quan tâm đến chút xíu này sao?”

“Hì hì, Lão Độc Sư, tu vi của ngươi vẫn chẳng tiến bộ bao nhiêu, cũng đã lâu lắm rồi, thế mà vẫn ở cảnh giới Độ Kiếp trung kỳ, quá yếu rồi!”

Hắc Cương vừa nói xong, Diệp Lăng lập tức ngẩn người, gì mà Độ Kiếp trung kỳ, tu vi của ông ta rõ ràng là Thần Anh sơ kỳ, chẳng lẽ tu vi của ông ta lại không mạnh hơn tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của kẻ kia sao?

Nhưng sau khi Diệp Lăng xoay người nhìn về phía Lão Độc Sư kia, hắn lập tức ngẩn người, mẹ nó, sao lại thành Độ Kiếp trung kỳ rồi?

Tên khốn kiếp kia rõ ràng đang cố ý, giả heo ăn thịt hổ, sợ rằng tiếp theo đây gã ngu ngốc kia sẽ gặp phải tai ương rồi.

Nhìn thấy lão Độc Sư không để ý đến mình, gã Hắc Cương liền xoay người nhìn chòng chọc vào Diệp Lăng, con mắt của tên đó lập tức sáng lên: “Đây là ai! Lão Độc Sư, hắn là bạn của ông sao, ta cảm nhận được máu thịt của hắn có mùi vị rất ngon.”

“Không biết, hắn nói hắn đi leo núi, ngươi tin không?”

Nghe Lão Độc Sư nói như vậy, khuôn mặt của gã Hắc Cương lập tức trở nên âm trầm, lấy tên đó làm trung tâm, một luồng khí tức đáng sợ ầm ầm bạo phát như sóng lớn.

Khí tức cuồn cuộn dâng trào, chúng điên cuồng tấn công về phía Diệp Lăng, tu vi Độ Kiếp hậu kỳ một chút cũng không ẩn giấu, tên đó nhún chân, điên cuồng phóng về phía Diệp Lăng.

Ông, Hắc Cương giơ bàn tay lên, sau đó bỗng nhiên vỗ mạnh xuống, khiến ngay cả không gian cũng trở nên chấn động, hơn nữa trong lòng bàn tay của gã Hắc Cương kia, thế mà lại nhanh chóng bị bao phủ bởi một ngọn lửa màu xanh lá cây.

Ùng ùng, gã Hắc Cương nở một nụ cười dữ tợn, nhưng khi bàn tay của tên đó bị bàn tay trắng nõn nà của Diệp Lăng nắm chặt, gã Hắc Cương liền hoàn toàn choáng váng.

Không riêng gì gã Hắc Cương mà ngay cả khuôn mặt của Lão Độc Sư cũng trở nên âm trầm, khóe miệng ông ta co giật, cường giả, đây tuyệt đối là một cường giả!

“Muốn ăn ta? Ha hả, ta sợ ngươi sẽ bị gãy răng, cho nên, ngươi vẫn nên tỉnh mộng đi, nếu không có việc gì thì vẫn nên đi gặm nắp quan tài thì hơn.”

“Ta tới cũng không phải vì mục đích khác, mà ta chỉ muốn tới để tìm một người, các ngươi cứ tiếp tục đi, ta không can thiệp vào đâu.”

Diệp Lăng buông gã Hắc Cương ra, mỉm cười nói, mà gã Hắc Cương ở phía đối diện thì lại kịch liệt thở hổn hển, lồng ngực hóp vào rồi lại nhô lên, nhìn rất đáng sợ, những làn khói đen cũng từ trong lỗ mũi tên đó trào ra.

Ngay sau đó, không tới mấy phút sau, có vô số thân ảnh cường đại bay về phía bọn họ, có khoảng chừng 12 bóng người, người mạnh nhất có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, hơn nữa cũng chỉ có một người.

Yếu nhất là tu vi Kim Đan trung kỳ, có rất nhiều Kim Đan trung kỳ, nhưng Kim Đan hậu kỳ thì lại rất ít.

Chỉ có một người, một cô gái để chân trần, trên người mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, gương mặt rất xinh đẹp, thần sắc cô ta đạm nhiên, hai cánh tay trắng như ngọc, khiến cho lòng người kinh hãi.

Cô ta điểm mũi chân một cái, lướt ngang qua bầu trời, gương mặt của cô gái này vô cùng trang nghiêm, hơn nữa cũng rất tôn quý.

Cũng chỉ có tu vi của cô gái này đạt tới Độ Kiếp hậu kỳ, thậm chí đã bước nửa bước vào tu vi Thần Anh sơ kỳ.

“Đại Pháp Sư của Bạch Trại, tham kiến Thánh Nữ đại nhân!”

Lão Độc Sư đang ngồi trên tảng đá kia vội vã nhảy xuống, ông ta quỳ trên đất, hơn nữa còn tỏ ra rất thành kính, thế nhưng Diệp Lăng lại cảm thấy ông ta đang có âm mưu gì đó.

Không phải bọn họ đều nói tu vi của Đại Pháp Sư ở Trại 18 không có ai cao hơn Thánh Nữ sao, thế nhưng tu vi của người này đã vượt xa Thánh Nữ, hơn nữa điều quan trọng nhất, chính là vì sao ông ta lại muốn che giấu nó?

Mười một kẻ còn lại đều là Đại Pháp Sư của các Trại khác, mà số còn lại không đến, chính là những Đại Pháp Sư đã chết trước đây, hiện tại vẫn chưa chọn ra được Đại Pháp Sư mới.

Thánh Nữ gật đầu, cô ta nhìn khắp bốn phía, đột nhiên tròng mắt của cô ta nhìn thấy được Diệp Lăng, Thánh Nữ lập tức ngẩn người, sau đó từ trên người của cô ta lập tức bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại.

Rào rào, cây cối xung quanh đều đang điên cuồng va chạm với nhau, hơn nữa Thánh Nữ chân trần vẫn còn đang đứng ở giữa không trung, làn váy của cô ta cũng đang điên cuồng đong đua.

Khuôn mặt còn tinh xảo hơn cả Trầm Nguyệt Tâm, hơn nữa còn có thêm một chút đặc điểm của dân tộc thiểu số, điều này khiến cho cô ta thoạt nhìn có một hương vị khác.

“Ngươi là ai! Nói!”

Thánh Nữ lạnh giọng quát, mười ba Đại Pháp Sư lập tức nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng, vô số cỗ khí thế mạnh mẽ nhanh chóng bao trùm lên người Diệp Lăng.

Diệp Lăng giả vờ hoảng sợ, hắn lui về phía sau hai bước: “Chậc chậc, sao tích cách lại nóng nảy như vậy chứ, ta chỉ là một người qua đường mà thôi, lần này ta tới đây là để tìm một người, ta không có ý gì khác cả, các ngươi cứ tiếp tục đi.”

Hắc Cương không chờ Thánh Nữ nói tiếp thì đã trực tiếp bước ra một bước, tên đó vung một tay lên, cỗ quan tài màu đen lập tức bay lên giữa không trung.

Quan tài quá lớn, cái bóng màu đen khiến người ta cảm thấy bị đè nén, những Đại Pháp Sư cũng thầm giật mình khi nhìn thấy hành động này của Hắc Cương.

Tên này chính là kẻ mạnh nhất trong tộc Phi Thiên Cương Thi, nếu nhe tên đó thật sự động thủ, sợ rằng ngoại trừ Thánh Nữ, thì tất cả bọn họ ai cũng không thể chạy thoát.

“Thánh Nữ, đừng nói nhảm ở đây nữa, nói đi, hôm nay là buổi hội nghị mỗi năm một lần của Trại 18 các ngươi, các ngươi gọi ta đến đây để làm gì?”

“Chẳng lẽ bộ tộc Phi Thiên Cương Thi của ta đã xâm nhập vào phạm vi lãnh thổ của Trại 18 các ngươi?”

Thánh Nữ nghe thấy Hắc Cương đang chất vấn mình, cô ta trực tiếp ngó lơ Diệp Lăng, sau đó xoay người sang chỗ khác, mặt sắc ngưng trọng: “Hắc Cương đại nhân, ta muốn hỏi ngươi, trong nửa năm nay Trại 18 của ta đã có mấy vị Đại Pháp Sư bị người giết hại, hơn nữa hồn phách của bọn họ cũng biến mất một cách kì quái, việc này có phải là do ngươi làm hay không?”

“Trong Trại 18 của ta còn có một số cô gái chưa kết hôn nhưng đã mang thai, không phải bọn họ vụng trộm, mà là bị người khác biến thành bản thể Quỷ Mẫu, việc này có phải là do ngươi làm hay không!”

“Trong vòng nửa năm, những bản thể Quỷ Mẫu này đều đã bị giết hại, quỷ thai biến mất, mẫu khí thì bị người khác hấp thu, đây là đang làm trái với luật trời!”

Khí thế của Thánh Nữ như cầu vồng, cô ta lạnh giọng quát lên, cả trời đất đều tràn ngập khí tức đáng sợ của cô ta, giống như sấm sét đang giận dữ!

Bình Luận (0)
Comment