Gã vừa hét lên kia đã hoàn toàn sợ mất mật, thần trí không còn rõ ràng nữa, trạng thái của gã ta gần như đã hỏng mất.
Gan lớn chó má gì chứ, đó là vì không gặp phải, nếu như gặp phải thì ai cũng sẽ giống như gã ta mà thôi.
Sau khi đám người Lý ca nghe thấy tên kia kêu cứu mạng xong, tâm trí bọn họ lập tức trống rỗng, bọn họ thầm nói không ổn rồi, sau khi Âm binh chậm rãi thay đổi hình dạng, bọn họ lại càng thêm hoảng sợ.
Xong, xong thật rồi, cái tên đáng chết này, mẹ nó mày đừng tè trong quần có được hay không, đừng lên tiếng có được hay không!
Diệp Lăng nhìn biểu hiện của những người kia, hắn không khỏi vui vẻ, chậc chậc, với lá gan như vậy mà cũng dám ra ngoài đi dạo vào lúc nửa đêm, đúng là một đám người tự tìm đường chết.
Ông trời làm bậy còn có thế sống, tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Âm binh xoay người lại, trên người phát ra ánh sáng màu đen, trong con ngươi hiện lên ánh sáng xanh biếc.
Khi tất cả Âm binh đều nhìn về phía mọi người, bọn họ cảm thấy dường như bản thân đang đứng trong một mùa đông khắc nghiệt, hơn nữa cả người còn đang trần truồng, lạnh đến cả xương.
“Ngăn cản Quỷ Thần, chết!”
Âm binh cầm đầu đột nhiên quát lạnh một tiếng, đám người Lý ca cảm thấy thân thể của mình đang run lên, dường như hồn phách của bọn họ đang bị một lực lượng Ngũ Hành rút ra, chúng đang muốn thoát khỏi thân xác của bọn họ.
Ngay sau đó đôi mắt của tất cả bọn họ đột nhiên trở nên ngây ngốc, trong con ngươi dần dần mất đi sức sống, chúng trở nên đờ đẫn.
Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Lăng bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, tha cho bọn họ đi.”
Thủ lĩnh của Âm binh lập tức quay đầu lại, trừng mắt căm tức nhìn Diệp Lăng, nhưng trong lòng thì lại đang cả kinh, khí tức của Diệp Lăng quá cường đại, mênh mông như núi sông, khiến cho tên thủ lĩnh Âm binh không cách nào dò xét được tu vi của Diệp Lăng.
“Tu Luyện Giả, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ngăn cản chúng ta, ngươi phải biết, một khi ngươi dám ra tay với chúng ta, như vậy cũng chính là đang tuyên chiến với Âm Phủ!”
Thủ lĩnh Âm binh lạnh lùng nói, gió lạnh thổi vù vù, Diệp Lăng vẫn không nhúc nhích, hắn nhún vai: “Được rồi được rồi, đừng có dọa người nữa, ta rất nhát gan.”
“Nhóm người kia cũng không phải cố ý, ngươi liền giơ cao đánh khẽ tha cho bọn họ một lần đi, ta có quan hệ không tệ với Thanh Y - con gái của Sâm La vương, ngươi hãy cho ta chút thể diện đi.”
Diệp Lăng khẽ cười nói, thủ lĩnh Âm binh kia lập tức cả kinh, Thanh Y - con gái của Sâm La, ông trời ơi, đó chính là nữ Bá Vương số một của Địa Phủ đó.
Chọc đến nàng ta thì nhất định sẽ không có quả ngon mà ăn, hơn nữa Sâm La Vương còn rất bao che khuyết điểm, bao che đến mức không phân rõ phải trái, cho nên cả Địa Phủ, ai cũng không thèm chấp nhặt với Thanh Y làm gì, những kẻ thấp hèn một khi nhìn thấp Thanh Y thì cả người liền run lên.
“Nếu đã như vậy thì ta sẽ nể mặt ngươi, được rồi, nhưng nếu như còn gặp lại Bổn Tọa lần nữa, vậy thì ta sẽ không lưu tình nữa đâu.”
Thủ lĩnh Âm binh giả vờ trấn định, thật ra trong lòng thì lại đang tính toán, hắn ta không thể trêu vào Thanh Y, chỉ bằng chức vị nhỏ bé này của hắn ta, hơn nửa đêm còn phải tự mình đi dẫn Âm Hồn, nếu ở Địa phủ còn bị Thanh Y ghi thù, vậy thì đừng nói là tạm biệt, mà ngay cả một bọt nước nhỏ cũng không thể tìm thấy.
Nói xong, thủ lĩnh Âm binh lập tức điểm một cái, vô số ánh sáng xanh nhập vào người Lý ca vốn dĩ đã trở nên đờ đẫn kia, sau một khắc, thủ lĩnh Âm binh đã mang theo một đám Âm Hồn và Âm binh biến mất.
Mà ánh mắt của bọn người Lý ca thì cũng chậm rãi khôi phục sức sống, chỉ là khuôn mặt vẫn còn trắng bệch, sau khi trở về nhất định sẽ bị một trận bệnh nặng.
Đó là vì thân thể của bọn họ không tồi, nếu như đổi thành người già và trẻ nhỏ, thì chỉ sợ bọn họ sẽ không qua khỏi.
Diệp Lăng nhìn mọi người đã dần dần tỉnh táo lại, hắn lại tiếp tục đi về phía đỉnh núi, chậm rãi biến mất trong tầm mắt của bọn người Lý ca.
“Kiên định đối nhân xử thế, đừng nghĩ về những chuyện không thực tế nữa, bởi vì đối với một người mà nói, vô tri mới là vết thương trí mạng lớn nhất.”
Lý ca nghe được giọng nói của Diệp Lăng đang chậm rãi quanh quẩn ở bên tai bọn họ, tất cả bọn họ không khỏi cúi đầu.
Đúng vậy, bọn họ là đang tự tìm đường chết, nếu như không có Diệp Lăng, chỉ sợ nhóm của của bọn họ đã bị đám Âm binh kia mang đi rồi.
Ánh mắt của bọn họ nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng, sau đó lắc đầu, xoay người đi xuống núi, bọn họ cũng không còn dám to gan làm bậy nữa mà lập tức trở về nhà.
Ngọn núi Bạch Trại này không có tên, nghe người ở đây nói, bọn họ cũng chưa từng nghe qua tên của ngọn núi này, thế nhưng bọn họ cũng có biết một chút, ngọn núi này, cho dù là thợ săn có dày dặn kinh nghiệm thì cũng không dám tùy tiện đi lên.
Nghe nói trong ngọn núi này có ong độc hoành hành, có rắn độc ẩn núp bên trong các lùm cây, một cú đánh lén liền lấy đi một mạng người, thậm chí còn có dã thú đáng sợ.
Nhưng bây giờ đã là nửa đêm, gió mát thổi vù vù, Diệp Lăng lại không hề cảm nhận được tiếng kêu của cây cỏ chim muông, xung quang chỉ có sự yên tĩnh, yên tĩnh như chết, khiến người ta rất khó hiểu.
Dù sao cũng là một ngọn núi lớn, nhưng sao lại không có một chút động tĩnh nào, làm sao có thể như vậy được?
Ngay khi Diệp Lăng đi tới đỉnh núi, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ chuyện này, lúc Diệp Lăng đi lên đỉnh núi sau đó cúi đầu nhìn xuống con đường núi, đôi mắt của hắn lập tức lóe lên.
Có đủ loại côn trùng đang bò chằn chịt, nhưng bọn chúng lại có một điểm chung, đó chính là bọn chúng đều là côn trùng chứa đầy kịch độc, chúng đang điên cuồng bò về phía đỉnh núi.
Lớp lớp côn trùng và rắn độc, chúng tràn ngập cả con đường núi, khiến người ta tê dại cả da đầu, nếu như để những người mắc chứng sợ hãi mật độ đông đúc nhìn thấy, phỏng chừng bọn họ sẽ ngã xuống cũng nên.
Những con côn trùng này dường như đang bị ai đó gọi đến, toàn bộ bọn chúng đều tập trung lại ở một mảnh đất trống ở trên đỉnh núi, ở nơi trống trải đó có một tảng đá xanh, mà trên tảng đá xanh kia thì lại có một người đang ngồi.
Đó là một người đàn ông trung niên có sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có vẻ đã hơn 40 tuổi, trên người ông ta mặc một bộ quần áo quái dị, có những màu sắc hỗn độn, mái tóc đen trắng xem kẽ nhảy múa trong gió.
Ông, người đàn ông này mở mắt ra, ánh mắt như đao, trực tiếp nhìn chăm chú vào Diệp Lăng, một luồng khí tức đáng sợ trong nháy mắt bộc phát ra, tu vi của ông ta thế mà lại là Thần Anh sơ kỳ.
Diệp Lăng không khỏi chấn động, Thần Anh sơ kỳ, từ lúc nào mà Thần Anh sơ kỳ lại trở thành rau cải trắng rồi?
“Ngươi là ai! Vì sao lại xông vào cấm địa của ta!”
Người nọ lạnh giọng quát lên, thanh âm rét thấu xương, khiến người ta không khỏi sợ hãi, mà Diệp Lăng thì chỉ nhẹ nhún vai: “Người leo núi, chỉ muốn lên nhìn phong cảnh ở trên núi mà thôi.”
Lời này lừa gạt đứa trẻ ba tuổi thì được, nhưng người trưởng thành thì nhất định sẽ không tin lời của hắn, Diệp Lăng cũng đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng người nọ lại chỉ lạnh lùng cười: “Thứ không biết chết sống, ta sẽ để ngươi sống thêm mấy phút nữa.”
Diệp Lăng ngẩn người, ai, chuyện gì xảy ra vậy, sao ông ta còn không ra tay, Diệp Lăng cảm thấy có hơi mơ hồ, việc này có chút không bình thường.
Giây tiếp theo, giọng của Tiểu Bạch lập tức truyền vào trong tai Diệp Lăng: “Diệp Lăng, cẩn thận một chút, có vài tên đang đến!”
Vừa dứt lời, ánh mắt Diệp Lăng lập tức phát hiện ra một bóng người màu đen, nhưng sau khi Diệp Lăng nhìn thấy rõ kẻ đến là ai thì hắn lập tức ngẩn người.