Đám khách không mời trong mắt Diệp Lăng kia không phải là ai khác, mà họ chính là đám con em nhà giàu ăn mặc hoa lệ mà hắn đã gặp lúc chiều, một đám ngu ngốc.
Trên con đường núi chật hẹp, những tên kia đang tỏ ra kinh hồn bạc vía, sắc mặt của mỗi người đều rất kinh hoảng, trong tay còn cầm những con dao găm lóe ra ánh sáng lạnh.
Thứ đồ mà bọn họ nói lúc chiều, có lẽ chính là những con dao găm này, thật ra cũng đúng, nếu như thật sự gặp phải người, thì chỉ cần dùng con dao găm này đâm tới, trên người kẻ kia nhất định sẽ xuất hiện một lỗ máu.
Gió lạnh từ bốn phía thổi qua, rít gào ở giữa rừng núi, sau khi ngọn gió lùa qua những ngọn cây, thì lại có cảm giác như tiếng ai đó đang than oán, khiến cho người nghe rợn cả tóc gáy.
“Lý ca, hay là chúng ta trở về đi, chỗ này ghê quá, tôi có hơi sợ rồi.”
“Ừm, đúng vậy, không thì chúng ta đi xuống núi rồi tìm một chỗ khác để đi dạo, sao tôi lại có một cảm giác như đang đi tìm chết thế này, cũng không biết có phải là ảo giác không nữa.”
Sau khi Diệp Lăng nghe xong lời này thì lập tức tỏ ra vui vẻ, có cảm giác như đang đi tìm đường chết, nói hay lắm, hay cho một tên có tâm lí tốt, xem ra tên này cũng không fngốc lắm.
Nam Cương rất thần bí, mà thần bí thì lại đại biểu cho quỷ dị, có rất nhiều hiện tượng khoa học không giải thích được nhưng khi xuất hiện ở nơi này thì lại trở nên rất bình thường, cho nên nếu như thật sự gặp phải điều gì bất trắc thì đó cũng không phải là điều kì lạ.
Đám người kia vô cùng thô lỗ, cho dù không gặp phải thì sợ rằng cũng sẽ phải gặp, những người khác trốn còn không kịp, bọn họ thì lại la ó đòi gặp cho bằng được.
Đột nhiên có một người nghe được tiếng cười của Diệp Lăng, gã sợ đến mức lông mao trên người dựng đứng lên, gã lập tức nhảy dựng lên kêu to, mấy tên khác cũng bị tâm trạng sợ hãi của gã lây nhiễm, bọn chúng điên cuồng rống to lên.
Mà trong đám người này cũng có vào tên gan lớn, bọn họ cầm đèn pin chiếu lên người Diệp Lăng, dao găm cũng đã đặt trước ngực, sợ rằng một giây tiếp theo sẽ lập tức đâm qua.
“Ai! Mày là ai, là người hay quỷ!”
Gã cầm đầu tên là Lý ca run giọng hỏi, gan lớn chó má gì chứ, nếu như thật sự gặp phải chuyện gì đó, thì gan lớn cỡ nào cũng vô dụng.
Diệp Lăng lập tức nở nụ cười: “Mày nói thử xem, mày dùng đèn pin chiếu lên người tao xem thử có bóng hay không thì biết liền mà.”
Lý ca nhìn cái bóng ở dưới đất của Diệp Lăng, gã lập tức thở dài ra một hơi, những người khác cũng vội xoa lớp mồ hôi ở trên trán.
“Này, nửa đêm nửa hôm mày chạy đến đây để làm gì, giống y như là quỷ vậy, tiểu gia tao suýt chút nữa thì bị mày dọa chết rồi.”
Một gã công tử trong đó bất mãn quát lên, Diệp Lăng nhún vai: “Cũng giống như bọn mày thôi, tao cũng đến tìm chút kích thích, nhưng tao khuyên bọn mày vẫn nên mau chóng quay về thì hơn, nơi này không thể ở lâu được đâu.”
Lời này của Diệp Lăng tất nhiên là có đạo lý, bởi vì hắn cảm nhận được có một nguồn năng lượng đang đi đến đây.
Sau khi gã Lý ca nghe thấy Diệp Lăng nói như vậy, gã lập tức nở nụ cười khinh thường: “Thôi đi, bớt ở chỗ này hù dọa người đi, tao cho mày biết, bọn tao có tận mười mấy người, bọn tao không sợ cái gì hết.”
“Hơn nữa, mày chỉ có một mình mà cũng dám đến, vậy thì bọn tao sợ cái gì chứ, chẳng lẽ mày đang khinh thường bọn tao?”
Nghe thấy Lý ca nói như vậy, Diệp Lăng liền nhún vai, nếu như bọn họ đã không nghe hắn khuyên vậy thì cứ để bọn họ đi thôi, hắn cũng đã làm hết trách nhiệm của mình rồi, những thứ khác thì phải dựa vào mạng của bọn họ thôi.
Hắn không thèm để ý đến những người này nữa, Diệp Lăng tiếp tục đi về phía trước. Những tên kia nhìn thấy Diệp Lăng thế mà lại vượt lên trước bọn họ, bọn họ lập tức tỏ ra nóng nảy, ai nha, chẳng lẽ mấy người bọn họ còn bị một người như hắn đơn phương độc mã đánh bại hay sao.
Diệp Lăng cảm giác được mấy người ở phía sau thế mà lại đi theo hắn, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ, thật đúng là một đám không sợ.
Lá gan của mấy người đi sau lưng Diệp Lăng cũng bắt đầu lớn lên, không vì cái gì cả, chỉ là vì Diệp Lăng đang đi ở phía trước, con người vẫn luôn có thói quen sống thành đàn, bọn họ không bao giờ thích đi đơn độc một mình.
Mười mấy người bọn họ cũng xem như là độc hành, dù sao bọn họ cũng là một đoàn thể, mà Diệp Lăng thì lại là một lớp người khác trong một tập thể.
Nhưng bọn họ còn chưa đi tới năm phút thì Diệp Lăng bỗng nhiên xoay người lại, nở một nụ cười quỷ dị, độ cung của khóe miệng khiến cho lông tơ trên người bọn họ dựng đứng lên.
“Bọn mày thật sự muốn tiếp tục đi theo tao sao?”
Giọng Diệp Lăng rất lạnh, những lời này khiến cho đám người kia lập tức kinh hồn bạc vía, lúc này ánh trăng đã đột ngột biến mất, mặt trăng đã bị những đám mây đen trên bầu trời che khuất.
“Má ơi! Mẹ nó rốt cuộc mày là thứ gì vậy hả, mày là người hay là quỷ!”
“Các anh em, nếu không được nữa thì chúng ta đâm hắn một dao đi, xem thử hắn có chảy máu hay không, nếu cứ như thế này thì trái tim của tôi thật sự không chịu nổi nữa đâu.”
“Không được rồi, hiện tại huyết áp của tôi có hơi cao, tôi bị lên huyết áp rồi.”
Trong lòng của đám người này đang phát run, bọn họ không biết phải làm sao, gã cầm đầu Lý ca cũng run rẩy nói: “Tao cho mày biết, lão tử không sợ cái gì cả, cả người tao tràn đầy chính khí, quỷ thần đều phải bỏ chạy!”
Lời này vừa nói ra, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, xuyên qua quần áo của bọn họ, dường như đang thổi vào tận xương cốt.
Ô ô, vô số tiếng gió rít truyền đến, đột nhiên, ở phía trước cách đó không xa, có một người đang chậm rãi đi đến, khuôn mặt trắng bệch không có một chút máu.
Điều khiến mọi người kinh hãi nhất, chính là người kia thế mà lại mặc áo giáp màu đen, trong tay cầm một cây thương dài, mà ở phía sau hắn ta, thế mà lại có đến tận trăm người mặc quần áo triều nhà Thanh
Khuôn mặt của những người này đều không có chút biểu cảm nào cả, trong mắt không có một chút sức sống, thân thể có hơi hư ảo, phía sau những người mặc quàn áo triều Thanh, vẫn còn có mười mấy người mặc áo giáp, bước chân chậm rãi chỉnh tề.
Choáng váng, bọn họ đã hoàn toàn choáng váng, một màn này đã khiến cho nhóm người Lý ca sợ đến mức vỡ mật.
Có kẻ không thể khống chế được nỗi sợ trong lòng, hắn ta giơ tay che miệng lại, ngay khi hắn ta muốn lên tiếng thì Diệp Lăng lại đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
“Nếu không muốn chết thì liền câm miệng lại, đừng phát ra âm thanh, nếu không tôi cũng không cứu được các người!”
Diệp Lăng vừa dứt lời, thì những kẻ vừa muốn lên tiếng kia liền lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, run rẩy khống chế thân thể đang sợ hãi của mình.
Âm binh qua đường!
Những người đã từng đọc qua tiểu thuyết huyền huyễn hoặc dã sử thì đều có thể nhận ra một màn trước mắt này, đây là một việc vô cùng quỷ dị.
Những tên mặc áo giáp màu đen kia chính là những binh lính của Âm Phủ, còn những tên mặc quần áo triều Thanh kia, có lẽ bọn chúng chính là những cô hồn dã quỷ đã chết ở triều Thanh, hiện tại đang bị những Âm binh này mang về Địa Phủ.
Âm binh chậm rãi áp giải những Âm Hồn kia đi lướt qua mọi người, vẻ mặt của bọn chúng không chút thay đổi, tuy nhiên chúng lại kéo theo những trận gió lạnh lẽo quỷ dị, dường như đang không ngừng thổi vào xương cốt của mọi người.
Một màn này thật sự đúng với một câu hát, không xác định được phương hướng mà gió thổi đến.
Trong đó có vài người hai chân không ngừng run rẩy, thậm chí còn bị dọa đến mức đái ra quân, khuôn mặt bọn họ trắng bệch, thậm chí ngay cả Lý ca cũng trừng to mắt, sợ đến mức nói không nên lời.
“A! Cứu mạng, tôi chịu không nổi nữa rồi!”
Đột nhiên có một tên điên cuồng rống to lên, rõ ràng tâm lí của gã ta gần như đã hỏng mất.
Ngay khi gã kia kêu lên, khuôn mặt Âm binh vốn dĩ không có biểu tình kia đột nhiên xảy ra biến hóa lớn, khuôn mặt của bọn chúng trở nên âm trầm, đôi mắt tức giận quét ngang qua, trên người còn có vô số khí đen bao quanh.