Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 589 - Chương 589: Đại Pháp Sư

Chương 589: Đại pháp sư

Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng và Tiểu Bạch tạm biệt Vương Thục Phân, bọn họ cũng không báo cho những người khác biết, sau khi tạm biệt Vương Thục Phân xong thì bọn hắn liền biến mất khỏi Diệp gia thôn.

Nhìn bóng lưng của con trai, Vương Thục Phân liên tục cần khẩn mong rằng chuyến đi lần này của con trai sẽ thuận buồm xuôi gió, hy vọng chuyến đi lần này sẽ không gặp khó khăn gì.

Sau nửa ngày, Diệp Lăng đã đến được Trại 18 Nam Cương danh tiếng lẫy lừng kia, hắn dừng ở bên ngoài, cũng không tùy tiện đánh giết vào bên trong.

Dù sao thì hiện tại mạng của cha hắn vẫn đang nằm trên tay của người khác, điều quan trọng nhất chính là bây giờ hắn vẫn chưa biết một hồn một phách kia của cha hắn ở đâu.

Phong cảnh ở Trại 18 Nam Cương rất xinh đẹp, cảnh sắc của sông núi vô cũng mỹ lệ, nơi đây chính là thắng cảnh du lịch ở trong lòng của nhiều người.

Những người này chỉ biết rằng Nam Cương là nơi có rất nhiều điều kiêng kỵ, nhưng bọn họ lại không biết Nam Cương chính là mảnh đất tu luyện thần bí nhất ở Thần Châu.

Cổ Thuật là thuật pháp nổi danh nhất ở Nam Cương, nó còn mạnh hơn cả Cổ Thuật ở Thái Lan, ở thời kì Mãn Thanh, những kẻ đến từ Đông Bắc tự xưng là có thể lấy đầu xuống, Thần nhập thể, những thứ đó thật ra chỉ là những Cổ Thuật chín trâu mất một sợi lông của Nam Cương mà thôi.

Vu Thuật lại là một loại thuật pháp nổi tiếng khác ở Nam Cương, đó là thứ mà ai cũng không thể xem thường, cho dù đó chỉ là một đứa bé, thì nó cũng có khả năng lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi trong lúc đang cười nói.

Diệp Lăng và Tiểu Bạch đi đến một Trại có tên là Bạch Gia Trại trước, bọn họ tìm một khách sạn để nghỉ chân trước, sau đó lại dùng cảm ứng để tìm vị trí của cha hắn sau.

Có chút hư ảo, có chút mờ mịt, thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không cảm nhận được, trán Diệp Lăng nhíu lại, xem ra người kia có vẻ rất dụng tâm, kẻ đó đã dùng bản lĩnh thần thông để che mắt thiên đạo.

Chậc chậc, có thể sử dụng được thủ đoạn như thế này, thì kẻ kia cũng không phải là một kẻ tầm thường, xem ra chuyến đi Nam Cương lần này cũng có chút thú vị đây.

Sống ở Nam Cương đa phần đều là dân tộc thiểu số, nhiều dân tộc sống với nhau tạo ra một nền văn minh rực rỡ, điều này khiến cho không ít người cảm thấy tò mò.

Sau khi nơi này được giải phóng, nơi đây cũng trở thành đích đến tìm kiếm của nhiều người, nhưng sau khi đến đây bọn họ mới phát hiện, đi du lịch thì được, còn về phần những thứ khác, thật xin lỗi, đừng bàn về những thứ đó nữa.

Nền văn minh rực rỡ ở nơi đây là đã khiến nó dần trở thành vùng đất thần bí trong lòng vô số người, thế nhưng bọn họ lại không cách nào tháo gỡ được nó.

Ban đêm, Diệp Lăng mang theo Tiểu Bạch to như một con sư tử đi ra ngoài, trên đường đi cũng hấp dẫn không ít ánh mắt kinh ngạc của các khách du lịch, có rất nhiều người hỏi Diệp Lăng rằng có phải nó là Chó Tuyết hay không.

Chó Tuyết là chủng loại quý của chó Ngao Tây Tạng, nghe nói Chó Tuyết chính gốc có giá hơn nghìn vạn, thế nhưng Diệp Lăng vẫn rất vui vẻ, đường đường là Hỗn Độn Thánh Thú thế nhưng lại bị người khác nhận nhầm thành Chó Tuyết, cũng không biết đây có phải là đang vũ nhục dòng máu tôn quý của nó hay không nữa.

Nơi đây rất loạn, dân phong bưu hãn, hơn nữa còn có rất nhiều dân tộc khác nhau, cho nên sẽ có rất nhiều du khách lựa chọn không đi ra ngoài vào buổi tối, mà sẽ quay trở lại nhà nghỉ.

Diệp Lăng thì lại không quan tâm lắm, từ khi hắn đột phá đến Thần Anh cảnh, người có thể đánh thắng được hắn, cộng thêm cả Chúng Thần Điện và Thượng Huyền Thiên Cung, thì cả Trái Đất này cũng không tìm được mấy người.

Diệp Lăng nhàn nhã đi dạo ở xung quanh, nhưng thật ra hắn là đang cảm ứng ở những nơi khác, đột nhiên hắn ngẩn đầu lên nhìn vầng trăng tròn ở trên không trung.

Ánh trăng sáng tỏ nhưng Diệp Lăng lại cảm thấy không bình thường, hắn có một linh cảm không tốt lắm.

Nhưng đúng vào lúc này, một đám mười mấy công tử ca đột nhiên đi ra, mỗi người đều cầm điện thoại, cao giọng ồn ào, bọn họ không ngừng quay chụp ảnh phong cảnh ở nơi đây.

“Ai, này các anh, tôi nghe nói nơi này rất thần bí, buổi tối chúng ta đến đây dạo một vòng có được hay không? Nếu ai nhát gan thì mau đi về ôm đàn bà đi.”

“Ha ha! Ôm đàn bà? Đó chính là những kẻ hèn nhát mà, đừng đùa nữa, chỉ mấy người chúng ta thôi, mặc dù thân thủ cũng không được khá mấy, nhưng dương khí của mười mấy người cũng đủ dọa chết một đám Quỷ Thần rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy, huống chi trong tay chúng ta còn có một số đồ, nếu như thật sự đi đến bước trí mạng, thì còn chưa biết được là ai sống ai chết đâu, ha ha!”

Sau khi Diệp Lăng nghe đám người ngu ngốc ở bên cạnh thảo luận xong, hắn không khỏi lắc đầu, loại người này đúng là nhiều, bọn họ quá tự tin, cũng quá xem thường những sự vật thần bí.

Không nói chi những thứ khác, nếu như thật sự có một Âm Hồn bò ra, thì mấy tên kia đều phải vắt chân lên cổ mà chạy.

Thời gian càng lúc càng muộn, khi Diệp Lăng xoay người trò chuyện với các cư dân ở đây, xem xem có thể biết được tin gì có ích hay không thì khỏi phải nói, Diệp Lăng thế mà lại hỏi được một vài tin tức hữu dụng, ở bên trong Trại 18 Nam Cương này, mỗi một Trại đều sẽ có một Đại Pháp Sư.

Những Đại Pháp Sư kia cũng không phải là những kẻ khoát áo choàng đen, tay cầm quyền trượng, là những Thần Côn như trong phim truyền hình phương Tây, mà những Đại Pháp Sư ở đây đều là những Tu Luyện Giả sở hữu Vu Thuật hoặc Cổ Thuật.

Mà Đại Pháp Sư ở trong Bạch Trại, chính là một vị Tu Luyện Giả Cổ Thuật, nghe người ở đây nói, vị Đại Pháp Sư này có thể thần không biết quỷ không hay mà hạ độc người khác, một khi Cổ Thuật được thi triển ra, thì người bị hạ độc kia sẽ mất đi tất cả ý thức, trở thành nô bộc của gã cả đời.

Sau khi Diệp Lăng nghe đến đó, hắn lập tức khóa chặt mục tiêu lên người gã Đại Pháp Sư ở Bạch Trại kia, trạng thái của cha hắn chính là hiện tượng bị Cổ Thuật cướp đi một hồn một phách.

Đương nhiên, Diệp Lăng cũng không dám xác định, dù sao thì vị trí của cha hắn vẫn còn có chút mơ hồ, không cách nào cảm nhận được, cho nên tôi hôm nay hắn mới dứt khoát đi gặp gã Đại Pháp Sư kia.

Mà ở bên trong Trại 18 lại có một Thánh Nữ, cô ta là Thần trong lòng tất cả các cư dân và Đại Pháp Sư ở Trại 18 Nam Cương, cô ta là sự tồn tại của Thần, là Thánh Nữ tối cao.

Thánh Nữ có hơi giống Hoạt Phật ở bên trong Phật Giáo, hơn nữa cũng có quyền lợi đặc biệt ở nơi đó, thông qua một loại bí pháp để tìm để thân thể cường giả chuyển thế kiếp trước.

Có người nói, Thánh Nữ của Trại 18 sẽ triệu kiến tất cả các Đại Pháp Sư vào một ngày nào đó trong năm, giống như Quốc vương gặp mặt thần tử của mình vậy.

Đương nhiên, không ai biết Thánh Nữ gặp Đại Pháp Sư để làm gì, hơn nữa cho dù biết, thì bọn họ cũng sẽ không nói cho người ngoài như Diệp Lăng.

Những tin tức này là do Diệp Lăng dùng Mê Hồn mới có thể hỏi ra được, người dân ở đây quá mức cẩn thận, nếu hắn không dùng Mê Hồn thì bọn họ căn bản sẽ không tiết lộ nửa phần.

“Diệp Lăng, chúng ta mỗi người đến một Trại để tra, tổng cộng cũng chỉ có 18 Trại mà thôi, chẳng lẽ chúng ta không thể tra ra?”

Chiến ý của Tiểu Bạch sôi trào, đối với nó mà nói, cái gì cũng đều vô dụng, chỉ có chiến đấu, trời sinh nó đã là kẻ cuồng chiến đấu.

Diệp Lăng lắc đầu, hắn cũng đã nghĩ tới biện pháp này, thế nhưng nó lại không thể dùng được, ngày hôm qua khi hắn đang dùng Tầm Hồn Pháp, lực lượng đã nghiền nát ý thức của hắn kia rất mạnh, kẻ đó thấp nhất cũng là một cường giả Thần Anh cảnh.

Vì sự an toàn của cha hắn, hắn tuyệt đối không thể hành động tùy tiện, lỡ như xảy ra vấn đề gì, thì cũng không còn chỗ để ngồi khóc nữa đâu.

Đi xong một vòng lớn như vậy thì cũng đã gần mười hai giờ đêm, Diệp Lăng nhìn khung cảnh yên tĩnh ở xung quanh, sau đó hắn bắt đầu đi lên một ngọn núi cách đó không xa.

Hắn cảm nhận được, có một cổ khí tức cường đại đang nằm ở trên đỉnh núi, nơi đó hẳn là nơi ở của gã Đại Pháp Sư của Bạch Trại kia.

Ban đêm gió lạnh thổi vù vù, hơn nữa không gian cũng vô cùng yên tĩnh, càng đi sâu vào bên trong rừng, càng hiện rõ lên thứ gì đó rất quỷ dị, nếu là người bình thường thị họ căn bản không dám đứng ở nơi này quá lâu.

Ngay khi Diệp Lăng đi tới giữa sườn núi, thì hắn cũng phát hiện ra một đám khách không mời mà đến.

Bình Luận (0)
Comment