Đây là một thế giới kì dị mênh mông hỗn độn, ý thức của Diệp Lăng giống như một phần tử nhỏ chậm rãi chuyển động ở bên trong thế giới này.
Nhưng Diệp Lăng lại có được sự chỉ dẫn của Tầm Hồn Pháp, chỉ cần đi theo sự chỉ dẫn của nó thì Diệp Lăng sẽ đến được nơi mà hắn muốn đến.
Ở bên trong Từ Đường, bốn anh em nhà họ Diệp đều đang khẩn trương nhìn Diệp Lăng, đúng vào lúc này, thân thể Diệp Lăng đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng yếu ớt màu vàng, trong phút chốc khiến hắn giống như một vị Thần.
Bốn anh em Diệp Kiến Quân đều triệt để ngây người, chuyện này sao lại giống như phim ở trong TV vậy chứ, bọn họ có cảm giác như đang xem tiểu thuyết thần thoại vậy.
Xem ra đứa cháu trai này quả thật không phải là người bình thường, ít nhất là về những luồng sáng kì dị trước mắt này, bọn họ căn bản không cách nào giải thích được.
Diệp Lăng được sự chỉ dẫn này dẫn đến trung tâm thế giới, trong lúc bất chợt, ý thức của Diệp Lăng đã khóa chặt thân ảnh của một người!
Người nọ khoảng chừng 50 tuổi, trên khuôn mặt chữ quốc là đôi mắt vô thần, có chút trống rỗng, mái tóc màu hoa râm, động tác bước đi vô cùng cứng ngắc, giống như một cái xác không hồn.
Trong phút chốc, dường như ông cũng đã cảm nhận được thân thể bị thứ gì đó khóa chặt, ông ngẩn đầu nhìn lên khoảng không, gương mặt đó giống hệt Diệp Lăng.
“Cha!”
Diệp Lăng kêu lên, nhưng một khắc sau, một tinh thần lực cường đại đã bắn nát ý thức của Diệp Lăng, bọn họ đã phát hiện ra sự theo dõi của Diệp Lăng.
Răng rắc, Diệp Lăng trực tiếp về tới hiện thực, sắc mặt vô cùng âm trầm dọa người, trong mắt hắn chứa đầy phẫn nộ, thậm chí ngay cả lông tơ trên người Diệp Lăng cũng đều dựng đứng cả lên.
Sát khí nồng nặc khiến cho nhóm người Diệp Kiến Quân đang đứng trong Từ Đường cũng phải kinh hãi, thậm chí bọn họ còn có cảm giác cháu trai của mình chính là một Ma Đầu đã từng giết vô số người, điều này khiến cho họ không dám nhìn thẳng vào Diệp Lăng.
Trong lòng Diệp Lăng nổi lên sát ý nồng nặc, kể từ lúc hắn chuyển thế đến bây giờ, đây là lần đầu tiên sát khí của hắn nhiều đến như vậy, thậm chí khi còn ở Tiên Giới, loại tình huống như thế này cũng rất hiếm thấy, không phải là hiếm thấy, mà là rất hiếm thấy.
Từ nhỏ Diệp Lăng vẫn luôn cho rằng cha của mình đã đi theo người khác, hoặc là đã xảy ra việc gì đó, nói chung hắn vẫn luôn tin rằng việc cha hắn rời khỏi hắn, hoặc là do ngoài ý muốn hoặc là do ông ấy cố ý làm như vậy.
Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, việc cha của hắn biến mất hóa ra chính là một âm mưu, vừa rồi tuy rằng hắn chỉ mới liếc nhìn sơ qua.
Nhưng từ trong ánh mắt của cha hắn, hắn đã phát hiện ra cha của mình vấn đề, ánh mắt trống rỗng không hề có chút sắc thái nào, việc này cho thấy rõ ông đã bị người khác cướp đi một hồn một phách, hơn nữa còn bị người khác dùng mệnh lệnh để khống chế.
Người có ba hồn bảy phách, một khi bị mất đi một hồn một phách, thì người đó sẽ biến thành một cái xác không có ý thức, nói cách khác, cha của Diệp Lăng đã bị người khác dùng thủ đoạn để biến ông thành một Hoạt Tử Nhân sống không bằng chết.
Nơi mà cha của Diệp Lăng ở cũng đã bị hắn tra ra, nơi đó chính là Trại 18 Nam Cương thần bí nhất của Hoa Hạ!
“Khốn kiếp! Tiểu gia ta phải giết ngươi, dám đối xử với cha của ta độc ác đến như vậy, cũng đã vài chục năm rồi, lần này cho dù là Tam Thanh đích thân tới, thì bọn hắn cũng không thể ngăn cản được ta đâu!”
“Ta muốn làm thịt ngươi, làm thịt ngươi!”
Nội tâm của Diệp Lăng điên cuồng hét lên, Diệp Thiên là cha của hắn, là cha của cổ thân thể này, kí ức lúc còn nhỏ và cảm giác máu thịt tương thông khiến cho Diệp Lăng gần như biến thành một con dã thú hung mãnh, hắn chỉ muốn xông đến đó để giết hết những kẻ đã hại cha hắn, giết chết hết tất cả bọn chúng!
Bốn người Diệp Kiến Quân nhìn thấy Diệp Lăng có vẻ là lạ, bọn họ liền vội vàng hỏi hắn rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, có phải Diệp Thiên đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không, hay là hắn vẫn chưa tra ra được?
Diệp Lăng lắc đầu: “Không có việc gì, ngày mai con sẽ đi đón ông ấy trở về nhà!”
Nói xong, Diệp Lăng hít sâu một hơi, nỗ lực ngăn chặn lại sát cơ ở trong lòng, bởi vì Vương Thục Phân vẫn còn đang đứng ở cửa Từ Đường chờ hắn đi ra nói lại những tin tức về chồng bà ta.
Nếu như hắn dùng bộ dạng như thế này đi ra ngoài, như vậy người mẹ đã chăm sóc hắn mấy chục năm kia nhất định sẽ nhạy bén phát hiện ra hắn không bình thường.
Cho nên hắn nhất định không thể để mẹ phát hiện ra, Diệp Lăng bình ổn lại tâm trạng, sau đó hít sâu một hơi rồi mới đi ra ngoài với mấy bác của hắn, hắn nhẹ nở nụ cười, giống như có việc vui đến gõ cửa.
Ở bên ngoài Từ Đường, Vương Thục Phân đang không ngừng nhón chân liếc nhìn vào bên trong, mà các chị dâu thì cũng đang đứng bên cạnh chờ với bà ta, trong đó còn có cả Lý Kim Phượng vẫn hay phách lối kiêu căng.
Thế nhưng hôm nay bà ta giống như đã biến thành một khác, trên khuôn mặt cũng hiện lên vẻ lo lắng, dường như trong Từ Đường có vật gì đó rất thân thiết với bà ta, thậm chí trên mặt bà ta còn có chút mong mỏi.
Mấy người Diệp Lăng chậm rãi đi ra, Vương Thục Phân nhìn thấy con trai mỉm cười đi ra thì bà ta lập tức tỏ ra vui vẻ, sau đó vội vã đi tới.
“Tiểu Lăng, có thể tìm được lão cha già chết tiệc kia của con không?”
Vương Thục Phân vội vàng hỏi, trong lòng bà ta cũng chỉ còn lại có mỗi một nút thắt này, nếu như không thể hoàn thành, vậy thì bà ta có chết cũng sẽ không nhắm mắt, cho nên bà ta nhất định phải biết được kết cục là gì.
Diệp Lăng gật đầu, Vương Thục Phân lập tức lệ nóng doanh tròng, đã rất nhiều năm rồi, đã rất nhiều năm rồi, nút thắt trong lòng bà ta lần đầu tiên nhìn thấy được có ánh sáng xuất hiện.
“Mẹ yên tâm đi, ngày mai con sẽ đi đón cha về, hơn nữa con cho mẹ biết, việc cha mất tích là việc ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải là do cha ngoại tình.”
Diệp Lăng trêu Vương Thục Phân, gương mặt Vương Thục Phân đỏ lên, bà ta vội vã đánh Diệp Lăng một cái, nói cái gì vậy chứ, thật ra bà ta cũng biết, Diệp Lăng nói câu đó là vì muốn giúp bà ta giải tỏa áp lực.
Những người khác nghe vậy thì cũng đều rất vui vẻ, dĩ nhiên, bọn họ có thật sự vui vẻ hay không thì cũng không ai biết được, thế nhưng ngoài mặt thì bọn họ vẫn làm rất tốt.
Mọi người quay về nhà của Diệp Kiến Văn, Diệp Kiến Văn đã sớm bảo Diệp Phong đi mua một đống đồ ăn, ngày hôm nay mấy nhà bọn họ đều tập hợp lại đây, cũng xem như là bữa tiệc nhỏ của gia đình.
Buổi trưa vô cùng náo nhiệt, mọi người đều tỏ ra vui vẻ ở trên bàn ăn, vào lúc mọi người đều ăn đến vui vẻ thì Diệp Kiến Quân bỗng nhiên bưng chén rượu lên, giơ về phía Diệp Lăng.
“Tiểu Lăng, không cần biết là con có tin hay không, nhưng bác cả thật sự đã sai rồi, ta nghĩ, có lẽ là do nửa đời trước của ta vẫn luôn giãy giụa giữa tiền và thế lực, cho nên đã quên lãng đi tình thân.”
“Thật xin lỗi, bác cả thật sự không biết phải nói gì thêm nữa, ta đã từ chức Bí Thư rồi, sau này ta sẽ ở nhà nuôi gà nuôi vịt, thường xuyên qua lại với các anh em, sau đó an hưởng tuổi già.”
“Diệp Lăng, lại một lần nữa, bác cả có lỗi với nhà của con, thật xin lỗi.”
Diệp Lăng đứng lên, nhìn Diệp Kiến Quân lắc đầu: “Bác cả không nên nói như vậy, con người không có ai là hoàn hảo cả, cho nên bác phạm chút lỗi lầm cũng là việc rất bình thường, huống chi con còn là cháu trai của bác, bác không cần phải nói xin lỗi con.”
Bữa cơm này diễn ra vô cùng vui vẻ hòa thuận, người trong nhà cười đùa với nhau, đến mức sau khi dùng cơm xong, Diệp Lăng còn phải lặng lẽ mà đi ra ngoài.
Buổi tối, một thân ảnh màu trắng từ trên trời điên cuồng phóng xuống, là Tiểu Bạch, Diệp Lăng đã bảo nó từ thành phố Đông Hải đi đến đây.
Bởi vì Diệp Lăng cảm giác được, chuyến đi Nam Cương lần này nhất định sẽ rất phức tạp, hắn cảm giác mọi chuyện sẽ không thể nào thuận buồm xuôi gió!