Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 587 - Chương 587: Tầm Hồn Pháp.

Chương 587: Tầm Hồn Pháp.

Ở chỗ cửa thôn, Diệp Phong và An Đình đang chậm rãi đi tới chỗ này, trong tay hai người còn xách mấy bịch đồ, không cần phải nói, nhất định là quà của An Đình mang tới.

Lần đầu tiên tới nhà, tất nhiên sẽ cảm thấy ngượng khi đi tay không. Hơn nữa mấy món này cũng không đáng tiền, nhưng lại có thể làm cho người ta cảm thấy mình lễ phép, nhất cử lưỡng tiện mà.

Nhìn thấy con trai và bạn gái của nó đi tới, Diệp Kiến Văn vội vàng đứng lên, cùng bạn già đi đến đón hai người, Diệp Lăng cũng đi theo.

"Cháu chính là An Đình đi, nhìn xem nhìn xem, dáng vẻ thật là xinh đẹp, Tiểu Phong nhà dì thật sự là có phúc, đi thôi vào nhà dì ngồi.

Diệp Kiến Văn đón lấy đồ trong tay An Đình, bạn già của mình thì lôi kéo tay An Đình đi vào nhà. An Đình ngọt ngào gọi chú dì, kêu như vậy khiến cho hai vợ chồng già đều sung sướng.

Tất nhiên, An Đình cũng lên tiếng chào hỏi Diệp Lăng, dù sao người trước mặt nhìn như hiền lành này, trên thực tế lại là người giấu đao trong người.

Mọi người trở về nhà, Vương Thục Phân đã lo liệu xong những đồ này nọ rồi, trên bàn bày đầy các loại kẹo và hạt dưa, nhìn thấy đám người An Đình vào nhà, bà cũng vội vã đứng lên tiếp đón.

Diệp Lăng ngồi trong phòng một lát, sau đó thì đi ra, hình thức hội nghị gia đình thực sự là quá lợi hại rồi, hắn có chút chịu không nổi.

Ai biết chưa đầy một phút, Diệp Phong cũng đi ra, Diệp Lăng ngẩn người, ai cái người này, ngày hôm nay anh chính là nhân vật chính đó, sao lại chạy ra đây.

"Đi thôi, đi mua ít thịt với anh trai này. Cha nói, hôm nay ông ấy sẽ tự thân xuống bếp."

Diệp Phong bĩu môi, Diệp Lăng nghe vậy mới xem như thoải mái, tôi nói chứ, sao anh có thể chạy ra ngoài này được, thì ra là bị bắt đi mua đồ.

Hai anh em mỗi người ngậm một điếu thuốc lá, Diệp Lăng lại nói cho Diệp Phong một ít chuyện, cũng chính là chuyện hợp tác với ông tổng kia, sau đó là những chỗ cần phải chú ý.

Diệp Lăng chỉ nói cho Diệp Phong biết, chỉ cần làm tốt, thuận theo nước mà chảy, ông tổng kia làm cái gì thì anh làm cái đó, nếu gặp phải chuyện gì thì không cần sợ, gọi điện cho hắn là được.

Diệp Phong liên tục gật đầu, đến bây giờ anh vẫn còn có cảm giác như rơi vào sương mù, có chút khó tin.

Chẳng qua chỉ mất một ngày, anh đã lập tức có thể hợp tác với ông tổng nổi tiếng Hoa Hạ. Đây quả thực còn tuyệt vời hơn cả nằm mơ nữa, tỷ lệ còn nhỏ hơn trúng năm trăm vạn nữa.

Hai người nhàn nhã mua đồ ăn rồi trở về, lại thêm An Đình mang tới một ít đồ ăn gì đó, Diệp Kiến Văn làm khoảng tám món.

Bốn mặn bốn chay, đều làm từ thực phẩm xanh do mình trồng không có chất hóa học hay ô nhiễm. Ở trong mắt người thành phố rất quý giá, nhưng ở nông thôn thì khắp nơi đều có.

Một món gà hầm cách thủy, mấy con cua to được bắt trong hồ, cùng với món sở trường của Diệp Kiến Văn là thịt kho tàu, lại thêm một đĩa rau xào thịt.

Bốn mặn bốn chay, làm cho An Đình liên tục giơ ngón cái. Thực ra không phải tài nấu ăn của Diệp Kiến Văn cao siêu mà là do bầu không khí tốt, lại thêm hương vị tươi mới của thực phẩm nông thôn, tất nhiên làm cho An Đình ăn no đến căng bụng.

Hai vợ chồng Diệp Kiến Văn hết sức vừa lòng với An Đình, khéo léo hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không có sự kiêu căng của thiên kim tiểu thư, rất là bình dị gần gũi.

Lần gặp mặt này hôn sự của Diệp Phong và An Đình đại khái cũng đã được định xuống, chỉ còn lại chuyện Diệp Kiến Văn đi đến nhà cha mẹ An Đình cầu hôn. Tất nhiên chuyện này không thể thiếu được.

Buổi chiều, Diệp Phong và cha mẹ anh nói chuyện phiếm với An Đình, Diệp Lăng và Vương Thục Phân thì đi dạo trong thôn, lại đi đến nhà bác Hai bác Ba ngồi một chút.

Mặc kệ thế nào, cũng là thân thích của mình, dù sao cũng phải đi thăm hỏi một chút. Sau đó Vương Thục Phân lại đi đến trò chuyện với những nhà hàng xóm có quan hệ tương đối tốt năm đó với mình.

Ngoài ý muốn chính là, mặc kệ là khi Diệp Lăng đến nhà bác Hai bác Ba hay đến nhà hàng xóm khác thì đều được hoanh nghênh nhiệt liệt.

Tất nhiên chủ yếu là hai ngày trước hành động của Diệp Lăng đã hù dọa tất cả mọi người. Ở trong mắt bọn hắn đây gần như là thủ đoạn và bối cảnh của tiên nhân, ai cũng muốn có quan hệ tốt với hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi tối Diệp Phong đưa An Đình về nhà, suốt đêm không nói chuyện, ngày thứ ba trong thôn bắt đầu âm thầm cảm thán.

Nhà cũ của Diệp Lăng đã được xây gần xong, cơ bản đã thành hình, còn dư lại thì là những chi tiết trang trí mà thôi.

Không thiếu thôn dân suy nghĩ, nhanh như vậy đã xây xong mặt bên ngoài của biệt thự, đến cùng có vững chắc hay không, có phải rất dễ gãy rất mỏng, một trận gió lớn là có thể thổi sập hay không.

Trên thực tế những người suy nghĩ đến chuyện này thực sự là uổng phí thời gian, có đôi khi bởi vì thời gian gấp gáp, một tòa nhà mười tầng cũng áp dụng biện pháp như vậy, sao có thể không chắc chắn được.

Khuyết điểm duy nhất chính là phí tiền, cho nên những cái gọi là mở rộng thương mại gì đó đã trực tiếp ngăn chặn biện pháp này, dù sao bọn họ làm vì tiền, chứ không phải vì nhanh.

Buổi trưa ngày thứ ba, cũng chính là mùng sáu, ở nông thôn mà nói, là một ngày tốt rất nhiều nhà đều chọn ngày này để tiến hành chuyện vui, hay cũng muốn cầu được điềm lành.

Mà ở phía Đông đầu thôn, một ngôi nhà cũ được xây dựng theo phong cách thời Minh Thanh, Diệp Kiến Quân, Diệp Kiến Văn và hai người con còn lại của Diệp gia đều đang trang trọng nghiêm túc đứng trước ngôi nhà này.

Nơi đây là từ đường của Diệp gia, tổ tiên đều là từ thời Đường, bên trong là bài vị của tổ tiên, hương khói không ngừng, khẩn cầu tổ tông phù hộ cho con cháu.

Kẹt, Diệp Kiến Quân mở cửa chính của từ đường ra sau đó dẫn đầu tiến vào trong nhà, mọi người cũng đều đi theo vào.

Thôn Diệp gia có quy củ, phụ nữ không thể vào từ đường, tất nhiên đó chỉ là khi còn sống, bởi vì ở cổ đại, có vài người cho rằng trên người phụ nữ dễ dàng lây nhiễm những thứ bẩn thiểu, khi tiến vào sẽ quấy rầy đến tổ tiên.

Tiến vào trong từ đường, bên trong từ đường u ám từng bài vị đều được xếp ngay ngắn chỉnh tề, hai bên trái phải để trống chẳng qua ở trên đường lại có hai ngọn đèn được thắp suốt ngày đêm.

Diệp Kiến Quân lấy ba nén hương ở dưới bài vị, sau khi châm lửa thì quy củ cắm vào lư hương, sau đó lại ngay ngắn cúng bái, phía sau những người khác cũng đều quỳ xuống dập đầu bái lạy.

Ở trong mắt người xưa, lúc cúng bái tổ tiên là lúc nghiêm túc nhất. Trong lòng nhất định phải thành kính, không thể có ý nghĩ vớ vẩn gì, nếu không tổ tiên sẽ trừng phạt.

Sau khi mọi người kết thúc lễ cúng bái, từ trong ngăn tủ Diệp Kiến Quân tìm kiếm một lát rồi lấy ra một mảnh vải đỏ bao lấy một đoạn tóc, sau đó giao vào trong tay Diệp Lăng.

"Tiểu Lăng, đây chính là tóc máu của Diệp Thiên, mặc kệ cháu có tin hay không, bác đều hi vọng cháu có thể tìm được Tiểu Thiên về, mười mấy năm rồi, tin tưởng bác, bác cũng rất nhớ nó."

Diệp Thiên, cha của Diệp Lăng là người đã mất tích kỳ lạ mười mấy năm, đã từng có rất nhiều người đi tìm ông, tuy nhiên ngay cả một tin tức cũng không có, giống như đá chìm đắng biển.

Diệp Lăng gật đầu, cầm nắm tóc máu này, ngón tay điểm một cái, trong nháy mắt một luồng ánh sáng huyền dịu xuất hiện, từ ngón tay Diệp Lăng trực tiếp tiến vào bên trong tóc máu.

Tầm Hồn Pháp, là một thuật pháp tinh diệu nhất trong Tiên Giới cần lấy tóc của mục tiêu hay những món đồ thân thiết từ nhỏ, dùng Tầm Hồn Pháp để tìm ra vị trí của người đó.

Một lực lượng huyền dịu tối tăm, dần dần đưa linh hồn của Diệp Lăng đi đến một không gian kỳ diệu khác.

Bình Luận (0)
Comment