Đúng, có lẽ Diệp Lăng là thân thích của Quản lý bộ phận nhân sự, hay có lẽ hắn là con trai của Quản lý, hoặc là bạn, nói chung đều là do Diệp Lăng giở trò.
Nhưng gã đã quên, vừa rồi giọng điệu khi Diệp Lăng gọi điện thoại nào giống với khi nói chuyện với bạn bè, thân thích, rõ ràng chính là cấp trên và cấp dưới.
Mà ở một bên dì của An Đình cũng ngây dại, khóe miệng run rẩy, rốt cuộc người thanh niên trước mắt này có bao nhiêu quyền thế, sao chỉ bằng một câu nói mà có thể đuổi việc được Tiểu Lưu?
Gặp quỷ, thực sự là gặp quỷ, hiện tại dì của An Đình cảm giác được não của bà ta có chút đình trệ không hoạt động được.
Diệp Lăng lạnh lùng nhìn Lưu Tử Lương ở đối diện: "Tập đoàn Hoa Mỹ là của tôi, anh nói đi?"
Ầm ầm, Lưu Tử Lương cảm giác được trời sắp sụp rồi, trên khuôn mặt là vẻ không thể tin được. Gã hoàn toàn sợ rồi, có ý gì, tập đoàn Hoa Mỹ là của hắn?
"Không! Mày gạt tao, tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ là Trầm Nguyệt Tâm, người có chút kiến thức kinh tế thông thường đều biết, mày còn muốn gạt tao, nhất định là do mày giở trò quỷ!"
Lưu Tử Lương nổi điên gào lên, đối diện Diệp Lăng cũng nở nụ cười: "Trầm Nguyệt Tâm là người phụ nữ của tôi, anh nói xem?"
"Không! Mày là tên khốn kiếp, công việc của tao bị mất rồi! Về sau ở thành phố Đông Hải này tao đều không thể tìm việc làm được, đều lại tại mày! Tao liều mạng với mày!"
Lưu Tử Lương nóng nảy rống to, giơ nắm đấm điên cuồng đánh tới chỗ Diệp Lăng. Một màn này làm cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, Lưu Tử Lương đột nhiên động thủ làm cho tất cả mọi người không dự đoán được.
Đối diện Diệp Lăng cũng lạnh lùng nhìn Lưu Tử Lương đang đánh tới kia, hắn nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay, trực tiếp nắm lấy nắm đấm đang đánh tới, hơi dùng sức một chút.
Dát chi dát chi, là thanh âm của xương cốt khi bị vặn gãy, nhất thời Lưu Tử Lương sững sờ, thân thể trực tiếp xiêu vẹo ngã xuống, khuôn mặt trở nên trắng bệch: "Không! Đau quá, mau buông ra! Tên khốn kiếp nhà mày mau buông tao ra!"
Phù phù, Diệp Lăng đá ra một đá, trực tiếp đá ngã Lưu Tử Lương xuống mặt đất, Lưu Tử Lương ôm bụng, cả người giống như một con tôm lớn đã chín, cong thành 45 độ.
"Tôi cho anh biết, bây giờ đang ở nhà chú nên tôi không so đo với anh. Nếu không với cái đức hạnh này của anh, tôi đã phế anh rồi.”
Nói xong, Diệp Lăng lại đá vào thân trên của Lưu Tử Lương, Lưu Tử Lương đau đớn kêu thảm thiết, vội vã bò dậy, chạy ra ngoài: "Thằng nhãi! Tao sẽ không bỏ qua cho mày, cả nhà mày nên cẩn thận đó!"
Vừa nghe được lời này, sắc mắt Diệp Lăng thay đổi, trở nên âm trầm hơn. Hắn cười lạnh một tiếng, dám uy hiếp người nhà hắn, xưa nay hắn chưa bao giờ có lòng từ bị với loại người này.
"Chuyện đó, ai, không nói nữa, đều là lỗi của dì, dì không biết thì ra Diệp Phong lại ưu tú như vậy, về sau, cháu hãy cùng Diệp Phong sống thật tốt nha, dì tin nhất định nó sẽ mang lại hạnh phúc cho cháu."
Dì An Đình xấu hổ nói, tên nhóc bà ta tìm đến lại chật vật bỏ chạy như thế, hơn nữa bà ta không nghĩ tới vậy mà Diệp Lăng lại là chủ tịch HĐQT của tập đoàn Hoa Mỹ.
Trời ạ, đây là bối cảnh cường đại như thế nào nha, về sau chỉ cần dựa vào cháu gái ngoại này, thì cả nhà bà ta đều có thể ăn sung mặc sướng rồi.
An Đình nhìn biểu cảm trên mặt của dì cô, không khỏi lắc đầu, nhưng đây là dì của cô, cô cũng không thể nói lời quá đáng.
Tối đó, Diệp Lăng lái xe chở Diệp Phong về đến Diệp gia, còn An Đình thì ở lại nhà cô, chẳng qua ngày mai cô cũng sẽ đến thôn Diệp gia gặp mặt cha mẹ Diệp Phong.
Còn về phần Lưu Tử Lương, kẻ uy hiếp Diệp Lăng, thì vào buổi tối cùng ngày đã chết trong một vụ tai nạn xe, bị một chiếc xe tải nghiền thành thịt vụn.
Không ai biết, trong tai nạn này có âm mưu hay không, kết quả của chuyện này được tính là do tài xế điều khiển xe tải mệt nhọc quá độ, bồi thường một chút tiền, lại ngồi tù mấy năm thì đã đổi được mạng của Lưu Tử Lương.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng dậy thật sớm, đi dạo vài vòng trong thôn. Khoan hãy nói, hoàn cảnh trong thôn thực sự rất khác với bên ngoài.
Chim hót hoa nở, chất lượng không khí lại rất tinh khiết, hơn nữa người ở đây chất phác mộc mạc, tuyệt đối là nơi thích hợp tu thân dưỡng tính.
Đi dạo một vòng, Diệp Lăng đi đến nhà cũ của mình, mới vừa đi tới, liền thấy Vương Địch mang vẻ mặt mệt mỏi đang giám sát công trường, nhìn chòng chọc vào tiến độ làm việc.
Cái sân cũ nát của ngày hôm qua, bây giờ đã bị phá hủy, ở trên mảnh đất này, một căn biệt thự ba tầng đã sắp xây dựng xong, còn những bộ phận bên trong thì đã có hình có dạng rồi.
Không thể không làm cho người ta cảm thán, có tiền thật tốt, tối thiểu chiếm được ưu thế trong vật chất.
"Diệp thiếu, sao mới sáng sớm ngài đã đến thị sát rồi, yên tâm đi, trong vòng 3 ngày tuyệt đối sẽ xây xong, sau đó trong vòng bảy ngày, tất cả sẽ được trang trí hoàn tất."
Vương Địch nhìn thấy Diệp Lăng thì vội vã chạy tới, trong đôi mắt đỏ bừng tràn đầy sự kích động, đây chính là một cơ hội tốt nhất để biểu hiện, sau này muốn tìm một cơ hội khác thì sẽ rất khó.
"Tôi chỉ là không có việc gì nên đi dạo mà thôi, không có chuyện gì khác, anh làm chuyện của anh đi, đúng rồi mấy ngày nay tôi sẽ để cho anh họ của tôi làm quen với ông tổng của Phúc Bích Nguyên."
"Chuẩn bị để cho anh ấy và ông tổng Phúc Bích Nguyên làm một cái công trình, anh có hứng thú không, nếu có thì có thể tham gia."
Diệp Lăng khẽ mỉm cười, muốn ngựa chạy nhanh thì phải cho ăn cỏ, nếu không dễ dàng làm xấu đi cái bụng.
Vương Địch vừa nghe nói như thế, thì lập tức vô cùng kích động, trời ạ, nhanh như vậy cơ hội đã tới rồi, đây chính là một cơ hội tốt, về mảng đất đai Phúc Bích Nguyên là một trong năm ông trùm của Hoa Hạ.
"Cảm ơn Diệp thiếu, cảm ơn Diệp thiếu! Tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ không làm cho ngài thất vọng!"
Vương Địch vội vã nói, tuy công ty của nhà anh ta có quy mô không nhỏ, chẳng qua tiền kiếm được một năm cũng có giới hạn. Nhưng nếu có thể tham gia vào sản nghiệp được Diệp Lăng giới thiệu vào, vậy thì coi như một bước lên trời rồi.
"Được, tôi đây sẽ không quản, làm cho tốt vào. Đúng rồi, về phần phong cách trang trí anh bàn bạc với mẹ của tôi đi, dù sao cũng phải nghe ý kiến của bà ấy."
"Đừng quá xa hoa, bình thường là được, chẳng qua về mặt vật liệu phải tốt, đừng qua loa."
"Còn vấn đề về tiền thì không cần lo lắng, lát nữa anh làm cho tôi một danh sách liệt kê vật liệu tôi sẽ chuyển tiền qua cho anh."
Diệp Lăng khẽ cười nói, đối diện Vương Địch lại vội vàng xua tay nói: "Lời này của Diệp thiếu là đang đánh vào mặt của tôi rồi, tôi có thể lấy tiền của ngài sao, có thể phục vụ cho mẹ của ngài, là một vinh hạnh đối với tôi."
"Hơn nữa, Diệp thiếu chỉ cho tôi một con đường bước lên trời, tôi nghĩ nếu tôi còn muốn tiền của ngài nữa, thì không phải là người rồi!"
Diệp Lăng vừa nghe như vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa. Xây dựng trang trí căn biệt thự này cũng chỉ mất vài đồng tiền, thôi cứ để cho anh ta trả. Nếu không, lại đánh mất đi sự nhiệt tình của người ta dành cho mình.
Đi dạo một vòng, Diệp Lăng tới nhà Diệp Kiến Văn, vợ chồng Diệp Kiến Văn đã sớm ngồi chờ ở cửa, không ngừng nhìn ra phía ngoài thôn.
"Bác Tư, thím Tư, hai người đang làm cái gì thế?"
Diệp Lăng hơi không hiểu hỏi, ở chỗ này sớm như vậy làm gì, sao nhìn giống như đang canh trộm vậy.
Diệp Kiến Văn cười hì hì nói: "Chuyện đó không phải hôm nay bạn gái của Tiểu Phong sẽ tới sao. Tiểu Phong mới vừa đi đón cô gái đó, nói là đã đến cửa thôn rồi, chúng ta đang ở chỗ này chờ, nhưg vậy mới phải phép, cháu nói có đúng không."
Diệp Lăng vừa nghe, nhất thời vui vẻ, xem ra bác Tư này của hắn rất hưng phấn đây, thoạt nhìn còn nhiệt tình hơn so với mấy năm trước.