Lời này của dì An Đình khiến cho trong lòng mọi người đều co quắp ngoài trừ Tiểu Lưu kia ra.
Diệp Phong thì làm sao, xuất thân từ nông thôn thì như thế nào, chẳng lẽ xuất thân từ nông thôn thì không thể đến thành phố sinh sống rồi kết hôn sao?
Diệp Lăng cũng cảm giác được dì của An Đình hơi quá đáng, không thể nhịn được nữa. Hắn cười nói với bà dì này: "Dì à, cháu thấy lời của dì có chút khuyết điểm nhỏ."
"Nông thôn thì như thế nào, hiện tại không phải quốc gia đang chú trọng phát triển mạnh những khu vực nông thôn sao, chứng minh địa vị không thể thiếu của nông thôn đối với xã hội và quốc gia"
"Hơn nữa, Diệp Phong thì như thế nào, dáng vẻ rất tuấn tú dùng từ ngữ hiện nay mà nói chính là một soái ca, hơn nữa dựa vào năng lực của mình còn có thể mua nhà mua xe ở thành phố Đông Hải."
"Vừa nghe câu nói đầu tiên của dì thì cháu đã không đồng ý rồi, cháu nghĩ chuyện này rất bất công với Diệp Phong."
"Hơn nữa cháu cũng tôn trọng lời của chú và dì, chuyện kết hôn này là vấn đề riêng tư của một người, tự mình lựa chọn, những người khác không nên gây trở ngại quá nhiều."
Diệp Lăng khẽ cười nói, lời nói không chói tai, khiến cho cha mẹ An Đình không khỏi gật đầu, cười nhìn Diệp Lăng, một bên Diệp Phong cũng nở nụ cười, em họ giải vây cho anh như vậy không đến mức làm cho anh mất mặt.
Dì An Đình bị Diệp Lăng nói như thế, nhất thời há to miệng nói không ra lời, bà ta còn có thể nói như thế nào, chẳng lẽ trực tiếp nói thẳng, khinh thường người nông thôn?
"Cậu là ai? Cậu có tư cách nói chuyện ở chỗ này sao? Đây là chuyện nhà của chúng tôi."
Dì An Đình cắn răng nghiến lợi nói, thật sự là không có gì để nói, chỉ có thể nói ra những lời cứng nhắc như vậy.
Một bên Diệp Lăng khẽ mỉm cười một cái: "Cháu tên là Diệp Lăng, em họ của Diệp Phong, tính ra cũng không được coi là người ngoài gì đó, chẳng qua nếu như dì cháu tôi là người ngoài, vậy thì cứ coi như thế đi."
"Cháu nói lời này cũng không có ý gì, chỉ là giải tỏa sự tức giận trong lòng ra mà thôi, dì cũng đừng suy nghĩ nhiều, dù sao lời của cháu cũng đâu có bao nhiêu sức nặng đâu."
Diệp Lăng mỉm cười nói, hiện tại đã có rất ít chuyện làm hắn tức giận ngập trời rồi. Với thực lực hiện tại của hắn, địa vị của hắn, quyền thế của hắn đã ở độ cao khác với mọi người.
Không dám nói là từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, nhưng ít nhất cũng là người đứng trên đỉnh mây.
Dì An Đình cảm giác giống như đánh một quyền vào bông vậy, nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết nói thế nào.
"Dù sao tôi cũng mặc kệ, tôi sẽ không đồng ý gả An Đình cho Diệp Phong, tôi là dì của An Đình, tôi muốn cháu gái ngoại được hạnh phúc cả đời."
Nhất thời, dì An Đình lạnh lùng nói, An Đình nóng nảy đứng lên, vỗ bàn một cái: "Dì, đây là vấn đề của riêng cháu, dì đừng quấy rầy có được không."
Mà lúc này, Tiểu Lưu kia cũng nhún vai: "Chú, dì, cho cháu một cơ hội, cháu sẽ chứng minh cháu tốt hơn nhiều cái đứa đến từ nông thôn này."
"Xuất thân của cháu, địa vị của cháu, còn có công việc bây giờ của cháu, còn tốt hơn Diệp Phong mấy trăm lần."
"Cho nên An Đình gả cho cháu mới có được hạnh phúc lớn nhất, tin tưởng cháu, một tên nhà quê đến từ nông thôn sao có thể cạnh tranh với cháu được."
Tiểu Lưu kiêu ngạo nói, nghe lời này làm cho mọi người cảm giác rất chói tai, Diệp Phong cắn răng, vừa muốn nói gì đó thì Diệp Lăng đã nhanh tay kéo anh lại.
Trường hợp này Diệp Phong không thể nói ra lời quá mức, sẽ làm hỏng đi địa vị của anh trong lòng cha mẹ người con gái mình yêu, như vậy người ác chỉ có thể là Diệp Lăng đến làm.
"Xin hỏi, anh luôn miệng nói nông thôn nông thôn, như vậy anh đến từ đâu, dùng một câu tục ngữ xưa mà nói, quay ngược lại ba đời trước, chân thối người nhà của anh cũng dính đầy đất vàng nông thôn đó."
"Tôi phát hiện hình như anh rất khinh người, còn nói mình có vốn liếng này? Anh làm việc ở đâu?"
Diệp Lăng nhăn trán, một bên cha mẹ An Đình cũng đen mặt, Tiểu Lưu này nói chuyện hơi quá đáng rồi, làm cho người ta không khỏi sinh ra sự chán ghét.
Nhưng theo lễ phép, bọn họ cũng không thể nói lời quá mức, cho nên trong lòng rất là khó chịu.
Ở đối diện Tiểu Lưu không nhìn thấy mặt Diệp Lăng đã âm trầm xuống, chẳng qua dù gã có nhìn thấy, cũng sẽ không quan tâm đến sự phản ứng này của Diệp Lăng. Dù sao trong lòng của gã hiện tại gã đã là tinh anh trung lưu ở thành phố Đông Hải rồi.
"Tôi đang làm việc ở tổng bộ tập đoàn Hoa Mỹ, vừa mới bắt đầu làm việc, chẳng qua cũng được tinh anh trong ngành, rất có hi vọng năm sau sẽ lên chức."
"Ồ đúng, chắc cậu không biết tập đoàn này đâu nhỉ, cũng rất bình thường, loại người kiến thức hạn hẹp không biết cũng quá bình thường."
"Như vậy tôi đây nói cho anh biết, tập đoàn Hoa Mỹ là ông trùm đứng đầu nền kinh tế thế giới, vô số người cạnh tranh đến bể đầu chảy máu cũng muốn làm việc ở tập đoàn này."
Diệp Lăng nhìn Tiểu Lưu đắc ý kia gật đầu: "Tên đầy đủ của anh là gì, nói cho tôi biết."
Tiểu Lưu sững sờ, không biết lời này có ý gì, chẳng qua gã vẫn cười khinh thường nói: "Làm gì? Chuẩn bị về sau có cơ hội thì trả thù tôi sao?"
"Không sao, tôi sẽ nói cho anh biết, tên đầy đủ của tôi là Lưu Tử Lương, muốn chỉnh tôi, tôi sẽ chờ anh, trong cuộc sống tôi cũng có quen biết vài người anh em, Sở trưởng đồn công an còn là chú của tôi nữa."
"Cho nên tôi sẽ không để bụng người không có ai chơi như anh, tôi phải nói cho anh biết, tôi mạnh hơn Diệp Phong, cho nên khẳng định anh ta kém hơn tôi."
Lưu Tử Lương nói một tràng, Diệp Lăng nghe xong thì lấy điện thoại ra, gọi cho bộ phận quản lý nhân viên của tập đoàn Hoa Mỹ. Người quản lý kia đang ở KTV sau kia nhận được điện thoại của Diệp Lăng thì tắt máy móc ca hát trong phòng đi, vô cùng cung kính nhận điện thoại của Diệp Lăng.
"Là một nhân viên mới vừa tuyển vào, tên là Lưu Tử Lương, từ giờ trở đi, tên đó bị đuổi việc, đồng thời phát tin tức này ra toàn bộ thành phố Đông Hải, người này nằm trong sổ đen của tập đoàn Hoa Mỹ, cấm tuyển dụng."
Xoạch, Diệp Lăng trực tiếp cúp điện thoại, sau đó lạnh lùng nhìn Lưu Tử Lương: "Được rồi, hiện tại vốn liếng của anh đã không còn rồi."
"Tôi cho anh biết, đuổi việc anh không phải vì tôi báo thù riêng, mà là tính cách nhân phẩm của anh đều không có tư cách làm việc ở tập đoàn Hoa Mỹ."
"Đồng thời, cấm hết những công ty muốn tuyển dụng anh, nói rõ đây chính là sự trả thù của tôi, nếu như anh có năng lực, thì anh cứ lấy ra thủ đoạn đối phó chuyện này đi."
Nói xong, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, mà một bên Lưu Tử Lương nhất thời sửng sốt, đột nhiên lại cười ha ha, giống như đang nghe một chuyện rất là buồn cười, khóe mắt còn có nước mắt chảy ra.
"Ha ha! Anh thật buồn cười, anh cho rằng anh là ai, là tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ sao? Hay là chủ tịch HĐQT của tập đoàn Hoa Mỹ, tôi cho anh biết, đừng ở nơi này làm bộ làm tịch!"
Nói xong lời này, đột nhiên điện thoại của Lưu Tử Lương vang lên, gã cúi đầu nhìn một cái, là quản lý bộ phận nhân sự gọi đến, gã vội vã nhận.
Nửa phút sau Lưu Tử Lương trực tiếp đánh rơi điện thoại xuống đất, gương mặt trắng bệch tràn đầy vẻ hoảng sợ.
"Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, không, chuyện này không thể xảy ra được, tại sao lại muốn đuổi việc tôi, tại sao!"
Nội dung cuộc gọi của quản lý bộ phận nhân sự giống như đúc lời của Diệp Lăng, từ giờ trở đi, gã bị công ty đuổi việc, hơn nữa sẽ phát tin tức này ra toàn bộ thành phố Đông Hải. Nói cách khác, về sau ở thành phố Đông Hải thậm chí ở Hoa Hạ, Lưu Tử Lương gã sẽ nửa bước khó đi!
"Không! Anh là ai! Rốt cuộc anh là ai!"
Lưu Tử Lương vội vàng xoay người lại, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Lăng, gã không thể tin được mình sẽ thất bại thảm hại như vậy!