Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 594 - Chương 594: Giết Người

Chương 594: Giết người

Một hồn một phách của Nhiếp Linh Nhân đang trôi nổi ở giữa không trung, khuôn mặt của Lão Độc Sư chứa đầy sát khí, khóe môi ông ta nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

“Tiểu tử, ta biết, luồng ý thức đến từ mấy ngày trước hẳn là của ngươi đi, như vậy có lẽ gã Nhiếp Linh Nhân này chính là người thân của ngươi rồi?”

“Há, để ta cho ngươi biết, gã tên là Diệp Thiên, là người ở Đông Hải!”

“Vào mười mấy năm trước, khi ta đi ngang qua Đông Hải thì phát hiện gã có thiên phú dị bẩm, hơn nữa còn có khả năng Thông Linh, cho nên ta đã bắt gã về đây.”

“Mười mấy năm qua, trên tay gã đã dính đầy máu tươi và mạng người, những cô gái kia, những sinh mệnh đó đều chết ở trên tay gã, ha ha!”

“Bây giờ một hồn một phách của gã đang nằm trên tay ta, Bổn Tọa muốn hủy diệt gã, thì gã phải bị hủy diệt.”

“Chỉ đáng tiếc, người thân này của người, có lẽ cả đời này đều sẽ không gặp lại nhau nữa, ha ha, tạm biệt!”

Nhiếp Linh Nhân kia không phải là ai khác, mà đó chính là cha của Diệp Lăng - Diệp Thiên!

Trong con ngươi của Diệp Lăng lóe lên một tia sáng đỏ mang theo khí tức giết chóc đáng sợ, lồng ngực của Diệp Lăng không ngừng phập phồng, hắn muốn giết người!

Khi bàn tay của Lão Độc Sư kia đánh về phía một hồn một phách, đột nhiên có một luồng sáng trắng hiện lên, Lão Độc Sư ngẩn người, một hồn một phách đang ở giữa không trung kia tại sao lại đột nhiên biến mất rồi?

Mất rồi, cứ như vậy mà biến mất rồi, không có ai nhìn rõ được chuyện gì đã xảy ra, mà khuôn mặt của Diệp Lăng lại càng thêm âm trầm.

Ở bên người Diệp Lăng, Tiểu Bạch giống như một con sư tử đang đứng giữa khoảng không, trong móng vuốt của nó đang nắm giữ một hồn một phách, nó trực tiếp giao cho Diệp Lăng, Diệp Lăng cầm lấy một hồn một phách của cha mình, sau đó hít sâu một hơi.

“Lão Độc Sư, hôm nay cho dù là Tam Thanh Đạo Tổ đích thân tới, thì ngươi vẫn phải chết!”

Rống, Diệp Lăng điên cuồng rống to, trong mắt hắn thế mà lại chứa đầy lệ khí xám tro, vô số cỗ sát khí đáng sợ đang điên cuồng chuyển động bên ngoài thân thể của Diệp Lăng.

Ông, ngón tay của Diệp Lăng điểm một cái, một hồn một phách kia lập tức tiến vào trong cơ thể Diệp Thiên, ngay sau đó Diệp Thiên lập tức ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Quá yếu ớt, một hồn một phách đã rời đi mấy chục năm, nếu như không phải Lão Độc Sư đã sử dụng bí pháp nào đó, thì có lẽ Diệp Thiên đã sớm chết rồi, cho đến ngày hôm này, thân thể của Diệp Thiên đã vô cùng hư nhược.

“Tiểu Bạch, làm thịt tên khốn kia cho ta!”

Diệp Lăng lạnh giọng quát, Tiểu Bạch đột nhiên ngửa mặt lên trời gào to một tiếng khiến trời đất chấn động, Lão Độc Sư lập tức biến sắc, con Linh Thú ở phía đối diện kia thế mà lại khiến cho ông ta có chút hoảng sợ.

Vù, Tiểu Bạch xông tới, một cái móng vuốt hung hăng vồ xuống, Lão Độc Sư cắn răng, trong tay ông ta lặng lẽ xuất hiện một cây trượng dài có hình đầu lâu ở phía trên, tản ra ánh sáng đen huyền bí.

Ầm một tiếng, cây trượng dài hung hăng vỗ lên móng vuốt của Tiểu Bạch, nhưng điều khiến cho Lão Độc Sư hoảng sợ, chính là cú đánh này không hề tổn thương đến Tiểu Bạch cho dù là chỉ một cộng lông.

“Chết đi cho bản vương!”

Ba, móng vuốt của Tiểu Bạch bỗng nhiên đánh xuống, móng vuốt trực tiếp đánh lên thân thể của Lão Độc Sư, phịch một tiếng, thân thể của Lão Độc Sư bay đi, miệng phun ra máu tươi, khuôn mặt cũng trở nên tái nhợt.

Mà ở bên kia, Diệp Lăng đang nâng thân thể của cha mình dậy, hắn đánh ra một chưởng, một luồng linh lực tinh thuần tiến vào trong thân thể của Diệp Thiên.

Ong ong, linh lực của Diệp Lăng cũng không khác mấy so với Tiên Lực, các loại lực lượng đang hòa lẫn với nhau bên trong chín viên Kim Đan, tuy nhiên chúng lại vô cùng tinh thuần.

Linh lực tiến vào bên trong cơ thể Diệp Thiên, chúng không ngừng chữa trị tâm thần và những vết thương trên người của Diệp Thiên, chưa đến một phút đồng hồ, Diệp Thiên đã chậm rãi mở mắt ra.

Mái tóc vẫn nhuộm màu muối tiêu như trước, thế nhưng trong ánh mắt của ông lại tràn đầy sức sống, điều này chính minh sự sống đang sinh sôi.

“Con là...” Diệp Thiên lắp bắp kích động hỏi, trong lòng ông đang xuất hiện một cái tên, ông muốn nói ra, thế nhưng cuối cùng vẫn không dám, ông sợ mình nhận sai người.

Mười mấy năm nay chính là cơn ác mộng trong đời Diệp Thiên, ý thức của ông vẫn còn, thế nhưng ông lại bị Lão Độc Sư che mù tâm trí, khiến ông làm ra rất nhiều việc không có tính người.

Ông đã từng muốn tự sát, thế nhưng Lão Độc Sư lại khống chế được tư tưởng của ông, ông chỉ là một cái xác không hồn thi hành tất cả mệnh lệnh của Lão Độc Sư, ông căn bản không có quyền cự tuyệt.

Vừa rồi khi một hồn một phách quay về, linh lực của Diệp Lăng đã nháy mắt đánh tan tất cả cấm chế và lực lượng khống chế ở bên trong tư tưởng của ông.

Lấy lại được sự thanh tỉnh, Diệp Thiên dường như một lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời, trong lòng ông vô cùng kích động, nhưng sao đứa bé ở trước mặt này lại quen thuộc đến vậy.

Diệp Lăng hít sâu một hơi, hắn nỗ lực nở nụ cười: “Cha, con là Diệp Lăng!”

Oanh, Diệp Thiên ôm chặt lấy Diệp Lăng,sau đó khóc thút thít: “Con à! Con của cha, cha có lỗi với con, cha có lỗi với con!”

“Con của cha, Tiểu Lăng của cha, cha có lỗi với con, có lỗi với mẹ của con!!!”

Một người đàn ông đã gần 50 tuổi thế nhưng lúc này lại khóc như một đứa tre, giống như đứa bé này vừa làm mất đi món đồ chơi yêu thích nhất của mình, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, sau khi nước mắt rơi xuống đất thì lập tức vỡ tan.

Diệp Lăng cũng vô cùng kích động, hắn vỗ vỗ lưng của cha mình, ra hiệu cho cha hắn đừng nên kích động quá, bởi vì việc quan trong trước mắt, chính là phải làm thịt tên khốn kia!

“Cha, con sẽ bảo Tiểu Bạch đưa cha về trước, cha ở lại nơi này quá nguy hiểm, cha cứ đi về Diệp gia thôn trước, sau khi con làm thịt tên đầu sỏ này xong thì con sẽ về, một nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ!”

Vừa nói Diệp Lăng vừa đỡ cha hắn đứng lên, sau đó nhìn về phía Tiểu Bạch đang điên cuồng khi dễ Lão Độc Sư, cười lạnh một tiếng.

“Tiểu Bạch, qua đây!”

Tiểu Bạch đang điên cuồng chiến đấu lập tức quay lại, khí tức vô cùng bạo ngược, thế nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Lăng thì khí tức kia lập tức biến mất, Diệp Lăng vuốt cổ của Tiểu Bạch: “Đi, bảo vệ cha ta về Diệp gia thôn trước, ta làm thịt kẻ này xong thì sẽ về.”

Tiểu Bạch gật đầu, nó làm việc vẫn rất có chừng mực, Diệp Lăng đỡ cha hắn ngồi lên lưng Tiểu Bạch, sau đó vỗ lên người Tiểu Bạch một cái, bốn chân của Tiểu Bạch lập tức đạp lên mây, bến mất khỏi vùng đất này.

Lão Độc Sư hoảng sợ nhìn theo bóng của Tiểu Bạch, ông ta thở hổn hển, khóe miệng bị đánh đến mức chảy máu, khuôn mặt trắng bệch.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Con thú kia đã đi rồi, ngươi nhất định phải chết! Hắc Cương, mau liên thủ với ta giết chết hắn, ta sẽ phân cho người một nửa địa bàn của Trại 18 này!”

Lão Độc sư điên cuồng rống lên, mà gã Hắc Cương đang đứng bên kia cũng ngẩn người, tên đó gật đầu nhếch miệng cười: “Nếu ngươi đa nói như vậy, thì quả thật Bổn Tọa cũng đang có ý này.”

Mà lúc này Thánh Nữ cũng đang lặng lẽ ra lệnh cho những Đại Pháp Sư của các Trại 18 kia rời khỏi nơi này, Lão Độc Sư ngẩn người, ông ta nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cũng không quan tâm.

Một đám người không có mắt mà thôi, giết bọn chúng muộn một chút cũng không sao, dù sao cũng không cần tốn quá nhiều sức.

Diệp Lăng nhìn Hắc Cương và Lão Độc Sư, gật đầu: “Nếu đã muốn chết, vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”

Bá, hắn cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai ở trong tay, kiếm quang đáng sợ chấn động giữa không trung, giống như đang đo độ dài với trời đất, chọc thủng bầu trời, không gì có thể ngăn cản.

Giết!

Diệp Lăng bước lên một bước, đôi mắt hắn liếc ngang qua, trong đôi mắt tràn ngập hung quang, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay điên cuồng chém xuống.

Ầm ầm, kiếm quang mạnh mẽ, vừa nhanh vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác, chúng điên cuồng bay về phía Lão Độc Sư, kiếm quang đến bất chợt như sấm, như mưa, như gió lớn.

Lão Độc Sư giơ cây quyền trượng màu đen lên, quyền trượng vừa giơ lên, Nguyên Thủy Kiếm Thai đã trực tiếp chém lên thân quyền trượng.

Ầm một tiếng, quyền trượng thế mà lại nứt ra, khuôn mặt Lão Độc Sư lập tức trở nên hoảng hốt, một cột máu đen bỗng nhiên phun ra, hai chân của ông ta thế mà lại lún xuống núi hơn phân nửa!

Bình Luận (0)
Comment