Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 595 - Chương 595: Tuyệt Vọng

Chương 595: Tuyệt vọng

Trên núi Bạch Trại vô cùng yên ắng, Hắc Cương và Thánh Nữ đều khiếp sợ nhìn một màn trước mắt này, bọn họ đã hoàn toàn choáng váng, cảm giác như não của mình đang tắc nghẽn.

Không ai biết cường giả Thần Anh sơ kỳ mạnh đến mức nào, thế nhưng bọn họ biết, cường giả Thần Anh cảnh chính là Thần, không chỉ là Thần trong mắt người dân bình thường, mà cho dù là cường giả Độ Kiếp Kỳ, thì cũng sẽ xem cường giả Thần Anh cảnh là Thần.

Đó là một cảnh giới khiến người bình thường hoàn toàn lột xác, chỉ cần trong đầu xuất hiện một ý niệm, bọn họ liền có thể giết chết một người, dùng một ý niệm giết chết một người, dùng một chưởng lật đổ cả núi sông.

Lão Độc Sư là một cường giả Thần Anh cảnh mạnh mẽ đến như vậy, thế nhưng ở dưới tay Diệp Lăng, ông ta thế mà lại giống như một con kiến hôi, thậm chí ngay cả một kiếm của hắn mà ông ta cũng không đỡ nổi.

Hai chân của Lão Độc đã lún sâu vào đỉnh núi, máu thịt đã hoàn toàn nát bấy, lộ ra bộ xương trắng kinh người.

Trong lòng Lão Độc Sư run lên, ông ta đã hoàn toàn hoảng sợ và khủng hoảng, quá mạnh mẽ, người thanh niên trước mặt này quá mạnh mẽ, đó chỉ là một kiếm thôi!

Răng rắc, quyền trượng trong tay Lão Độc Sư gãy lìa, ánh mắt Diệp Lăng rất lạnh lùng, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay đang điên cuồng chém tới.

Xuy xuy, máu tươi từ ngực Lão Độc Sư bắn ra, Lão Độc Sư cảm giác được sức mạnh toàn thân đang không ngừng trào ra ngoài.

“Không! Ngươi không thể giết ta! Sư tôn của ta là Độc Tôn! Ngươi không thể giết ta, nếu không ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”

Lão Độc Sư điên cuồng quát lên, ông ta chưa từng nghĩ đến việc sau khi đã đột phá đến Thần Anh sơ kỳ rồi mà vẫn giống như một con kiến hôi, kẻ khác chỉ cần dùng hai kiếm liền có thể lấy mạng của ông ta.

Diệp Lăng lạnh lùng nhìn ông ta, Độc Tôn?

Hắn không biết và cũng không muốn biết gã đó là ai, thế nhưng Diệp Lăng chỉ biết, ông ta dám nhốt cha của hắn, lúc này cho dù có là Thiên Đế đích thân tới, thì ông ta cũng không thể nào cứu được mạng của Lão Độc Sư này đâu!

Mà ở bên kia, Thánh Nữ cũng đã hoàn toàn choáng váng, Độc Tôn?

Trời ạ, đó chính là một nhân vật truyền kì ở trong lịch sử của Nam Cương, ông ta vô cùng cường đại, thậm chí nghìn năm trước ông ta cũng đã từng đi đến Trung Nguyên tranh đua cao thấp với cường giả ở đó.

Nhưng sau khi Độc Tôn trở về từ Trung Nguyên, ông ta liền im hơi lặng tiếng, có người nói ông ta đã bị cường giả của Trung Nguyên giết chết, có người nói ông ta không chạy thoát được Thiên Đạo, thọ mệnh đã tận.

Nhưng mặc kệ thế nào, Độc Tôn vẫn là một nhân vật lịch sử ở nghìn năm trước, người như vậy làm sao có thể tồn tại!

Diệp Lăng cười nhạt, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay bỗng nhiên chém xuống, Lão Độc Sư lập tức sững sờ, dưới cổ của ông ta lập tức xuất hiện một đường máu, sau đó đầu của ông ta lập tức bay lên, cuối cùng rớt xuống đất.

Mà Thần Anh của Lão Độc Sư thì lại đang điên cuồng phóng lên cao, nó đang muốn chạy trốn, sau đó tìm một thân thể khác để sống lại lần nữa.

Nhưng Thần Anh của Lão Độc Sư vừa mới bay lên không trung thì thân thể của nó đã bị chế trụ lại một chỗ, ngay sau đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền xuất hiện biểu tình sợ hãi.

Bởi vì Thần Anh của Lão Độc sư đang bị một lực dẫn dắt gắt gao cắn nuốt, lực lượng này khiến nó không cách nào nhúc nhích được, đồng thời cũng không còn chút sức lực nào để chạy trốn.

“Không! Không!”

Thần Anh của Lão Độc Sư đã thật sự sợ hãi, nếu như Thần Anh mất đi, như vậy tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc, thậm chí ông ta còn không thể tiến vào lục đạo luân hồi để sống lại một lần nữa.

Ong ong, Diệp Lăng đánh ra một chưởng, lực lượng đáng sợ trực tiếp cắn nuốt hết Thần Anh của Lão Độc Sư.

Rào rào, Thần Anh biến mất giữa trời đất, một lực lượng lớn tiến vào trong thân thể của Diệp Lăng, gióng như dòng nước suối chảy vào rễ cây khô khốc.

Diệp Lăng xoay người, Hắc Cương lập tức sững sờ, trong lòng tên đó lập tức kinh hãi, xong, gã đã bị Diệp Lăng ghi thù rồi.

“Không! Không liên quan gì đến ta cả, ta chỉ là bị Thánh Nữ gọi tới đây thôi, hơn nữa ta cũng không có tham dự vào cuộc chiến đấu của các ngươi, ta không có!”

Hắc Cương thật sự sợ hãi, ngay cả Lão Độc Sư đã đạt đến Thần Anh cảnh cũng không đỡ được nổi ba kiếm của Diệp Lăng, vậy thì làm sao gã có thể chạy thoát khỏi tay Diệp Lăng chứ?

“Mặc dù ngươi không ra tay, thế nhưng suy nghĩ ở trong đầu thôi cũng không được, chẳng lẽ ngươi đã quên, vừa rồi ngươi đã đồng ý liên thủ với ông ta?”

Diệp Lăng cười lạnh, nụ cười khiến người ta rợn cả tóc gáy, Hắc Cương lập tức ngây người.

“Ngươi đi chết đi cho ta, Quan Hành Thiên Hạ, Dẫn Diệt Chúng Sinh, giết cho ta!”

Hắc Cương điên cuồng rống to, gã đánh ra một chưởng, cỗ quan tài lớn kia điên cuồng tấn công về phía Diệp Lăng.

Ù ù, quan tài đi đến đâu khói đen cuồn cuộn bốc đến đó, ngay cả không gian cũng đều đang chấn động.

Cỗ quan tài màu đen xông về phía Diệp Lăng với tốc độ cực nhanh, thế nhưng Diệp Lăng vẫn cứ dậm chân tại chỗ, hắn cầm lấy Nguyên Thủy Kiếm Thai, đôi mắt lạnh lùng không mang chút tình cảm.

Ầm một tiếng, giống như âm thanh của sắt va chạm vào nhau, cỗ quan tài trực tiếp đụng vào lồng ngực của Diệp Lăng.

Hắc Cương lập tức vui mừng, gã vô cùng kích động, dưới một kích chứa đầy phẫn nộ của gã, cho dù người ở trước mắt này là cường giả Thần Anh cảnh thì đã sao chứ, lần này hắn không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.

Muốn trách thì phải trách hắn quá tự đại, Hắc Cương nhe răng cười, nhưng một giây sau nụ cười của gã lập tức trở nên cứng đờ.

Bởi vì có một luồng ánh sáng từ bên trong quan tài đen phát ra, ngay sau đó ánh sáng liền đánh gãy cỗ quan tài.

Xoạch một tiếng, cỗ quan tài rơi xuống, chỉ là cỗ quan tài vốn dĩ chỉnh tề kia này đã bị chém thành hai nửa.

Hắc Cương lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng: “Ngươi? Còn muốn giết ta?”

“Đừng có nói là ta đã không cho ngươi cơ hội, nếu như ngươi không ra tay, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.”

“Nhưng mà hiện tại, chính bản thân ngươi đã chôn vùi đi con đường sống của mình, à đúng rồi, ta đã quên, ngươi đã chết từ lâu rồi, nhưng mà bây giờ ngươi sẽ phải chết thêm một lần nữa!”

Diệp Lăng cười nhạt, gã Hắc Cương ở phía đối diện thì lập tức sửng sốt, hiện tại gã vô cùng hối hận, hối hận phát điên.

“Không! Xin hãy tha cho ta một mạng, ta nguyện ý đi theo ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta!”

“Dù sao ta cũng là một cường giả Độ Kiếp hậu kỳ, đi theo ngươi, ngươi nhất định sẽ có chỗ cần dùng đến ta, thật đó!”

“Ngươi hay suy nghĩ một chút đi, bộ tộc Phi Thiên Cương Thi của ta có tiếng tăm rất lớn, ta thậm chí có thể giúp ngươi nắm giữ toàn bộ chủng tộc!”

Lời của Hắc Cương khiến cho Thánh Nữ sửng sốt, một đề nghị mê người như vậy, Diệp Lăng sẽ cự tuyệt sao, nếu là cô ta, cô ta nhất định sẽ không cự tuyệt.

Nhưng Diệp Lăng ở đối diện cũng chỉ cười lên ha hả, Hắc Cương thấy vậy không khỏi thở dài ra một hơi, xem ra hắn đã không cự tuyệt yêu cầu của gã.

Như vậy sau này chỉ cần có cơ hội, gã liền lập tức làm thịt tên khốn này, hoặc là tìm thời cơ nào đó để hạ độc thủ với hắn.

“Ngươi biết không, thật ra ta ghét nhất chính là cảm giác phản bội, bây giờ ngay cả chủng tộc của mình mà ngươi cũng có thể phản bội, huống chi là ta đây.”

“Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ giữ lại một quả lựu đạn ở bên cạnh mình sao?”

“Huống chi tu vi của ngươi cũng quá yếu, quá yếu.”

Vừa nói, Diệp Lăng vừa chém ra một kiếm, ánh sáng của nhát kiếm này chiếu rọi cả trời đất, khiến con mắt của Hắc Cương và Thánh Nữ đau nhói.

Sau một khắc, đầu của Hắc Cương trực tiếp lăn xuống đất, bàn tay của Diệp Lăng đè lên lồng ngực của Hắc Cương, tỏa ra sức cắn nuốt đáng sợ, chẳng mấy chốc, hắn đã thôn phệ xong toàn bộ tu vi của gã.

Xoạch một tiếng, thân thể của Hắc Cương hóa thành một đống tro bụi, bay tán loạn trong gió, một Hắc Cương cường đại, chỉ cần gã tiến thêm một bước nữa thì liền có hy vọng đuổi kịp bước chân của tổ tiên Hạn Bạt của gã, thế nhưng bây giờ tất cả đều đã tan thành bọt biển.

Thánh Nữ nhìn mấy nhát kiếm đáng sợ của Diệp Lăng, trong lòng cô ta âm thầm kinh hãi, cô ta thật sự sợ hắn sẽ giết người đến nghiện, sau đó dùng một kiếm làm thịt cô ta.

Bình Luận (0)
Comment