Dựa theo pháp luật mà nói, lúc bệnh tâm thần phát bệnh thì không cần phải chịu trách nhiệm pháp luật, tất nhiên tương ứng với việc đó thì phải bồi thường cho nạn nhân.
Đây là vì cái gì, đó chính là khi tinh thần khác thường, không cần chịu trách nhiệm đối với hành vi của mình, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Thánh Nữ nhìn Diệp Lăng, trong lòng nổi lên sự hoảng sợ, nhỡ tinh thần của người này không bình thường, lại là một tên giết người như ma, vậy cô sẽ phải chết vô ích rồi.
Diệp Lăng nhìn Thánh Nữ, không khỏi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, Thánh Nữ bị nhìn đến nỗi lòng thầm giật mình. Trời ơi, thấy không, thấy không, hắn còn nở nụ cười với cô nữa.
Xong xong, đây nhất định là nụ cười giết chóc mà, đoán chừng tiếp theo nữa, thanh kiếm kia sẽ xuyên qua lồng ngực của cô, cho cô một cái cảm giác trái tim bị xuyên thủng, trái tim tung bay gì đó.
"Đến đây đi, giết ta đi, dù sao ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, đến đây đi, chẳng qua ngươi sẽ bị người đời phỉ nhổ là xuống tay giết một cô gái yếu ớt trói gà không chặt."
Diệp Lăng nhìn thấy dáng vẻ này của Thánh Nữ thì sửng sốt, có ý gì, người phụ nữ này điên rồi sao, hay đây là phương thức chào hỏi đặc biệt của dân tộc thiểu số?
"Có ý gì, ngươi một lòng muốn chết sao?"
Diệp Lăng đột nhiên hiểu ra gì đó, cười hì hì, trực tiếp đặt Nguyên Thủy Kiếm Thai lên cổ Thánh Nữ, kiếm phong lạnh như băng làm cho tóc gáy của Thánh Nữ dựng đứng cả lên.
Chân Thánh Nữ mềm nhũn, nhìn đi, nhìn đi, cô biết ngay mà, tên hỗn đản này chính là một con chó thèm giết người, một con chó săn lớn gặp người liền cắn, đồ khốn kiếp!
"Giết đi, dù sao ta cũng đánh không lại ngươi, chẳng qua kẻ giết người không cần lý do như ngươi nhất định sẽ bị ông trời trừng phạt."
"Chỉ là tiếc nuối duy nhất của ta chính là sư phụ, Ô Oa bất hiếu, không thể làm cho Trại 18 phát ra ánh sáng làm rạng rỡ tổ tông, sư phụ, khi đến âm phủ đồ nhi sẽ bồi tội với người."
Ô Oa cũng chính là Thánh Nữ Trại 18 đang kêu gào bi thảm, Diệp Lăng lắc đầu, người này đúng là diễn như thật.
"Được rồi được rồi, nói nhiều như vậy làm gì, nếu như ta muốn giết người thì đã sớm giết ngươi, hơn nữa ta giống với kẻ thích giết người sao?"
Diệp Lăng khẽ cười, thu hồi Nguyên Thủy Kiếm Thai lại, một bên Ô Oa thở ra một hơi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhất thời con mắt Diệp Lăng nhìn chăm chú vào ngực cỡ E của cô.
Thật là lớn, hơn nữa dường như còn rất đàn hồi, hi hi, xem ra mùi vị nóng bỏng phong tình của dân tộc thiểu số, thật không giống với những nơi khác, nhất định là rất tuyệt vời.
Ô Oa nhìn đôi mắt mang theo vẻ xâm lược và hơi đờ ra của Diệp Lăng, nhất thời hừ lạnh một tiếng, chẳng qua trong nháy mắt sắc mặt của cô đã khôi phục bình thường, mặc kệ như thế nào, Diệp Lăng trước mắt này hình như đã cứu mạng của cô.
Mặc kệ là cố ý, hay là tiện tay đi nữa nói chung không có cách nào thay đổi kết quả này.
"Cám ơn ngươi cứu mạng ta, cũng cứu toàn bộ mạng sống của tất cả mọi người ở Trại 18."
Ô Oa khom lưng nói lời cảm ơn với Diệp Lăng, tròng mắt Diệp Lăng muốn thoát khỏi hốc mắt rồi, ai ai, cúi người thấp như vậy làm gì, Diệp Lăng nhìn đồi núi mượt mà kia không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Ba, Diệp Lăng trực tiếp đánh mình một bạt tai. Cái đức hạnh này của mình, sao giống như chưa từng thấy qua phụ nữ, chưa thấy qua dân tộc thiểu số vậy. Diệp Lăng không khỏi chửi mình.
Ô Nha ngẩng đầu lên tất nhiên không thấy được sự ngượng ngùng của Diệp Lăng. Cô mỉm cười, làn da màu đồng làm cho cô có một vẻ đẹp khác, điều này khiến cho trong lòng Diệp Lăng run rẩy.
"Ngươi sao vậy? Sao ngươi lại tự đánh mặt mình?"
Ô Oa không hiểu hỏi Diệp Lăng, chẳng lẽ người này có ham mê đặc thù?
Diệp Lăng vội vã cười xấu hổ: "Chuyện đó, buổi tối trong núi nhiều muỗi, ta đang đánh muỗi."
CMN, chẳng lẽ mấy ngày rồi không làm chuyện ấy cho nên trong lòng có cảm giác hoảng hốt, thật là không có tiền đồ.
"Ồ được rồi, nếu Lão Độc Sư đã chết ta đây cũng nên trở về, có cơ hội thì gặp lại."
Diệp Lăng liền vội vàng xoay người muốn đi, nhưng Ô Oa lại trực tiếp kéo tay Diệp Lăng lại, một tia lạnh lẽo từ tay của Ô Oa trực tiếp truyền vào lòng Diệp Lăng.
Ai u, thật CMN sảng khoái, trong lòng vừa lạnh lạnh vừa có cảm giác vui mừng.
"Ngươi đừng đi, trước khi chết không phải Lão Độc Sư nói sư phụ của gã là Độc Tôn sao, lỡ như Độc Tôn giết tới, như vậy Trại 18 chúng ta và và toàn bộ người Nam Cương đều có khả năng bị giết chết."
Có lẽ là sợ Diệp Lăng không biết sự cường đại của Độc Tôn, Ô Oa vội vàng nói: "Độc Tôn kia, nếu như bây giờ còn tồn tại đó chính là sự tồn tại giống như lão quái vật sống mấy ngàn năm."
"Trong lịch sử của Nam Cương sự cường đại của người này đều uy chấn thiên hạ, gần như là thần trong lòng toàn bộ tu sĩ Nam Cương."
Diệp Lăng nhăn trán, chẳng lẽ tên Độc Tôn kia là cường giả Thần Anh hậu kỳ đáng sợ, nhưng theo đạo lý mà nói, thì là chuyện không thể.
Thần Anh hậu kỳ, thậm chí là cường giả Thần Anh trung kỳ bình thường đều đã bị Huyền Thiên Cung mời chào trước rồi, cường giả như vậy rất ít đi một mình.
"Không sao cả, nếu như người này tới, ngươi truyền tin cho ta, ta sẽ lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến."
Diệp Lăng vẫn an ủi một câu, bây giờ hắn cũng không biết được Độc Tôn kia có đến tìm hắn không, dù sao hắn giết Lão Độc Sư, liên quan đến nhân quả sâu xa bên trong, nếu quả thật là cường giả Thần Anh hậu kỳ đáng sợ vậy tên đó sẽ theo nhân quả mà tìm được hắn.
Ô Oa gật đầu, thật ra cô rất bất đắc dĩ, cô còn nghĩ muốn Diệp Lăng ở lại đây. Lỡ như Độc Tôn giết tới, như vậy gặp họa là Nam Cương nhưng người đứng mũi chịu sào chính là cô.
Chẳng qua mình và người ta cũng không có quan hệ gì, cho nên Ô Oa cũng không nói ra lời gì quá đáng.
Diệp Lăng gật đầu, nhưng đang lúc hắn chuẩn bị đi, đột nhiên, giữa không trung thổi đến một luồng gió lạnh, làn gió này, thậm chí làm cho cả người Diệp Lăng run lên.
"Không đúng! Là cường giả Thần Anh hậu kỳ, ta kháo, CMN sao vận khí của mình lại tốt như vậy."
Diệp Lăng cắn răng gầm nhẹ, cũng không phải hắn sợ cường giả Thần Anh hậu kỳ nhưng toàn bộ Trái Đất, bao gồm cả Huyền Thiên Cung và Chúng Thần Điện, cường giả Thần Anh hậu kỳ có mấy người?
Người như thế, tung hoành trời đất, tiêu sái không gì sánh nổi, gần như là tồn tại vô địch, là thần cao cao tại thượng.
Lúc này, bên trên bầu trời, một áo choàng đen như sấm nhanh chóng xuất hiện, thoáng một cái đã đến trên đỉnh núi Bạch Trại.
Người mặt áo choàng đen có gương mặt già nua, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, đúng là buồn cười, ở trong những ngày mùa hè này, khuôn mặt đầy nếp nhăn này sẽ làm cho đám ruồi muỗi không thèm đến, cũng bớt việc, đi tới đã bị da mặt này bóp chết rồi.
"Là các ngươi giết đồ đệ bảo bối của ta?"
Người mặc áo choàng màu đen chính là Độc Tôn, sau khi lão nhận được tin cầu cứu của đồ đệ Lão Độc Sư, thì giống như nổi điên mà chạy tới đâu.
Lão chỉ có một đồ đệ như vậy, gần như xem đồ đệ là con trai của mình, bình thường vẫn luôn xem là bảo bối mà cưng chiều, nhưng bây giờ lại bị người ta giết chết.
Sau khi Diệp Lăng nhìn thấy Độc Tôn cũng liền vui vẻ, thì ra ông đây cũng có lúc nhìn lầm.
Đây chính là một kẻ giả mạo, không phải cường giả Thần Anh hậu kỳ mà chỉ là Thần Anh trung kỳ đỉnh phong.
Kém một bước, đó chính là khác nhau một trời một vực.
Đừng nhìn Diệp Lăng có thể thoải mái giết chết một Thần Anh sơ kỳ, nhưng nếu đối mặt với Thần Anh hậu kỳ, hắn cũng phải xoay người bỏ chạy. Nếu đấu thì sẽ không có chút phần thắng nào, nhiều nhất là tránh cho mình không chết mà thôi.