Thần Anh cảnh, một bước bước lên trời, đó cũng không phải là chuyện tùy tiện nói một chút là được.
Đến cảnh giới này rồi, thì chính là cảnh giới cuối cùng trước khi thành tiên, ẩn chứa thiên đạo, ẩn chứa cảm ngộ, cũng không phải tùy tùy tiện tiện tích trữ đủ linh lực là có thể đột phá.
Cho nên, mặc dù là Thần Anh trung kỳ, Diệp Lăng cũng phải hao tổn không ít thủ đoạn, rồi lại phải dùng hết toàn lực, nếu giết không chết thì còn có thể làm mình bị thương.
Chẳng qua chỉ cần không phải Thần Anh hậu kỳ là được, đây đối với Diệp Lăng mà nói chính là một tin tốt.
Độc Tôn nhìn hai người ở đối diện không nói lời nào, giống như là không chú ý đến lão vậy, nhất thời lão cảm nhận bị sỉ nhục lớn.
CMN, Bổn Tọa đường đường là cường giả Thần Anh trung kỳ tuyệt thế, hai người các ngươi dám xem nhẹ lời của ta, đây chính là khiêu khích, chính là vô cùng bất kính với ta!
"Các ngươi không nói lời nào, vậy chứng minh Bổn Tọa đoán đúng rồi, nói vậy các ngươi cũng có nghe đồ đệ trước khi chết của ta nói qua, Bổn Tọa là Độc Tôn, sống nghìn năm, nhưng chưa bao giờ bị khiêu khích như vậy."
"Bây giờ, các ngươi chọc giận Bổn Tọa, chạm đến điểm mấu chốt của Bổn Tọa, để khen thưởng cho chuyện này, ta sẽ ban tử vong cho hai ngươi, bao gồm cả người nhà của các ngươi. Cho nên các ngươi hãy quý trọng giây phút cuối cùng này đi."
"Tất nhiên có thể chết trong tay bổn tọa, các ngươi cũng nên cảm thấy kiêu ngạo rồi, Bổn Tọa là trưởng lão Huyền Thiên Cung, sợ rằng các ngươi cũng không biết sự tồn tại của Huyền Thiên Cung đâu."
"Chẳng qua các ngươi phải biết, Huyền Thiên Cung giống như là vương triều vậy, dù cho ban thưởng cái chết cho các ngươi, cũng là đặc ân."
Nhìn Độc Tôn nói liên tục, Diệp Lăng hít một hơi thật sâu nói: "Ta nói này, lão già kia, ngươi có đánh không, không đánh thì cút đi, nhân tiện mang thi thể của đồ đệ ngươi về chôn luôn."
"Ngươi ở đây nói luyên thuyên cái gì, nói ngươi khéo léo thông minh hay là nói ngươi nói nhiều? Gương mặt thì đầy nếp nhăn, nói nhiều như vậy cũng không sợ nếp nhăn đóng mở kẹp chết ruồi muỗi sao."
"Nếu như không sợ thì ta nói cho ngươi biết, sớm từ đỉnh núi Bạch Trại này nhảy xuống dưới đi, con người phải hiểu rõ mình, đỡ cho ta phải ra tay."
Mấy câu này của Diệp Lăng làm cho Độc Tôn choáng váng hoàn toàn, CMN, ngươi cũng dám mắng ta, mắng một Độc Tôn vĩ đại như ta!
"Ngươi cũng dám mắng ta! Tên hỗn đản nhà ngươi, vương bát đản! Bổn Tọa muốn giết ngươi, giết ngươi!"
Độc Tôn điên cuồng rống to, áo choàng đen trên người bay phất phới, một luồng ánh sáng màu đen khác thường sinh ra bên ngoài cơ thể của lão, vô cùng huyền diệu tối nghĩa.
Diệp Lăng cũng vui vẻ nói: "Ông nội ngươi, ngươi là một tên lưỡng tính."
"CMN ngươi mắng ai lưỡng tính hả!"
"Người nào trả lời thì ta mắng người đó, ngươi chính là một tên lưỡng tính, mắt ưng nhỏ kia của ngươi, từ nhỏ chính là để người ta mắng, nếu như ta là ngươi thì đã sớm cút đi rồi, thiếu hai đồng cũng dám đi xe ô tô."
"Loại người như ngươi, từ nhỏ là người mang xui xẻo, có thể lớn rồi sống đến tận bây giờ chính là trời cao ban phúc cho ngươi. Nếu như ta là ngươi thì ta đã sớm chui đầu vào rọ, rồi ngủ yên trong đó luôn, ra đây nhảy nhót làm gì, ông nội ngươi!"
Nói về khoản mắng người, ai có thể đấu lại Diệp Lăng?
Dù cho là nói những chuyện ngu xuẩn đi nữa, thì với miệng lưỡi sắc bén, hàm răng được gọi là kim cương nhỏ kia. Độc Tôn mắng chửi cùng Diệp Lăng thiếu chút nữa đã bị tức giận đến nổ phổi.
Cảm giác ba hồn của mình đều bị tức muốn nổ rồi, Độc Tôn nghiến răng nghiến lợi: "Thẳng nhãi chết tiệt, ngươi lại dám mắng ta, ngươi chưa nghe qua câu kính già yêu trẻ à!"
"Kính già yêu trẻ? CMN ngươi là người già sao? Ngươi chính là một con rùa sống nghìn năm, lại sống thêm ít năm nữa chính là một con rùa già."
"Ngươi chưa từng nghe qua câu này sao ngàn năm là rùa con vạn năm là rùa già, ngay cả ngươi cũng chỉ là một con rùa già không có mắt nhìn."
"Ồ đúng, ta đã quên nói cho ngươi một chuyện, ông nội ngươi, ông nội ngươi!"
Diệp Lăng cười hì hì, ở đối diện Độc Tôn choáng váng, lồng ngực kịch liệt phập phồng, thân thể chấn động, phun ra một ngụm máu tươi
Ở một bên Ô Oa cũng ngây người rồi, đây chính là chuyện nghìn năm có một à, mắng người cũng có thể mắng cho hộc máu, thật sự là thần kì.
"Há há, tức giận đúng là lớn nha, nói cho lão tử biết ngàn năm nay ngươi sống như thế nào, mỗi ngày đứng trong Huyền Thiên Cung, cũng không được nhìn thấy phụ nữ, đoán chừng là gặp một con heo ngươi cũng có thể lên được đi?"
Diệp Lăng nhếch miệng cười, tay đã nắm chặt Nguyên Thủy Kiếm Thai, tùy thời đều có thể ra tay. Hắn chính là cố ý mắng như vậy, mắng cho Độc Tôn này giận mất lí trí, cho mình một tia cơ hội.
"Hỗn đản hỗn đản!Nếu ta không giết ngươi thì Độc Tôn ta chính là tên lưỡng tính, ta muốn giết ngươi, giết ngươi!"
Độc Tôn điên cuồng rống to, nhưng sau một giây trước mắt lão xuất hiện một đạo ánh sáng như ngọc ầm ầm vụt tới, trong lòng Độc Tôn hoảng sợ, tóc gáy dựng đứng, vậy mà lão cảm thấy có một tia uy hiếp.
Chẳng qua dù cho có hoảng sợ, thì Độc Tôn cũng là cường giả Thần Anh trung kỳ đáng sợ. Lão lập tức giơ hai tay lên, trên hai tay lặng yên xuất hiện một ánh sáng màu đen.
Ầm một tiếng, Độc Tôn giơ hai tay lên, trực tiếp đỡ được một kiếm của Diệp Lăng, chỉ là bao tay mà lão mang đó, lại bị kiếm chấn cho vỡ vụn.
"Ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi lại dám đánh lén ta!"
Độc Tôn rống to, Diệp Lăng nhất thời vui vẻ nói: "Ngươi là một tên ngu xuẩn, đồ ngốc, đây là quyết đấu sinh tử người nào thua thì sẽ chết, ngươi nghĩ ta ngu giống ngươi à?"
"Ai, ngươi xem ở đối diện đi, Huyền Lăng Tử kìa?!"
Diệp Lăng đột nhiên kêu lên, Độc Tôn lập tức xoay người lại nhưng không thấy bóng người nào, chỉ có những cái cây đang chập chờn trong gió thôi.
Ngay sau đó trong lòng Độc Tôn kêu một tiếng không ổn, má nó lại bị tên đáng chết này lừa.
Sau lưng gió lạnh thổi tới, Độc Tôn rống to, khí tức đáng sợ ầm ầm nổ ra, trong nháy mắt từ trong cơ thể của lão lực lượng Thần Anh trung kỳ tuyệt thế hiện ra.
"Kiếm đã bị chặn, còn muốn giết ta?"
Độc Tôn xoay người, điên cuồng quát, nhưng sau một giây, con mắt của lão trợn to, khuôn mặt trắng bệch, phía trên tròng mắt tràn đầy tơ máu.
Thân dưới, thân dưới thật đau, giống như trứng chim bị rớt vỡ vậy, hai chân không kiềm được mà vặn vẹo.
Kiếm trong tay Diệp Lăng đã không thấy, thay vào đó là Đả Thần Thạch, cục gạch đen này vô cùng nổi tiếng ở phương Đông phương Tây, mỗi một lần cầm nó lên lại làm sâu thêm chiến tích huy hoàng rực rỡ của nó.
"CMN vẫn còn, ông đây nghĩ ngươi già như thế thì đã bị rụt lại rồi chứ."
Diệp Lăng cười lạnh, Độc Tôn điên cuồng rống to, trong tay nhất thời xuất hiện một đám khói độc, điên cuồng lướt tới chỗ Diệp Lăng.
Khói độc đáng sợ, thậm chí ăn mòn cả không gian, trong nháy mắt đã hoàn toàn bao vây Diệp Lăng.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Độc Tôn xuất hiện nụ cười dữ tợn: "Ăn độc của bổn tọa, dù cho ngươi có mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không thoát được bàn tay của bổn tọa đâu!"
Cảm giác được đau đớn dưới thân, Độc Tôn thở sâu, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, đáng chết, giết hắn cũng không tiêu đi mối hận trong lòng lão.
Nhưng ngay lúc Độc Tôn nắm chắc phần thắng trong tay, đột nhiên Diệp Lăng đang bị bao vây trong khói độc lại động.
Ong ong, trong nháy mắt từng luồng ánh sáng vàng xuất hiện, từng đạo ánh sáng vàng xuyên thấu qua khói độc, giống như ánh sáng phá đi sự âm u của trời đất.
Một con Kim Long phiên bản nhỏ đang xoay quanh thân thể Diệp Lăng, ngẩng đầu rít gào.