Kim Long quấn quanh thân, ngẩng đầu rít gào. Trên người Diệp Lăng lấp lóe ánh vàng, tay cầm Đả Thần Thạch chậm rãi đi ra khỏi khói độc, khuôn mặt uy nghiêm, nào có bộ dạng mắng chửi Độc Tôn vừa nãy.
Đối với Diệp Lăng mà nói, độc gần như là vô dụng, Diệt Cực Kim Thân đáng sợ, trực tiếp diệt sạch tất cả chất độc ăn mòn.
Mà Cửu U Đế Công thì có thể cắn nuốt tất cả khói độc kia, hai cái phụ trợ lẫn nhau, đối với Diệp Lăng mà nói độc của Độc Tôn chỉ là một chuyện cười.
"Không! Điều này sao có thể!"
Độc Tôn nhất thời sợ hãi kêu lên, Diệp Lăng lại cười lạnh bĩu môi: "Đúng là bộ dạng nhà quê chưa thấy thành phố, độc của ngươi vô dụng với ông đây, vô dụng!"
"Cho nên, ngươi nộp mạng đi."
Diệp Lăng phẫn nộ rống to một tiếng, thân thể điên cuồng vọt một cái, tay cầm Đả Thần Thạch hung hăng đánh về phía Độc Tôn.
Lực lượng đáng sợ chấn động trong cơ thể Diệp Lăng sau đó từng tiếng hổ gầm rồng ngâmvang lên rung động toàn bộ trời đất.
Độc Tôn thấy đây, nhất thời né tránh, nhưng Diệp Lăng giống như âm hồn vậy, lướt tới chỗ Độc Tôn, từ đầu đến cuối không để cho Độc Tôn có đường lui.
"Ngươi là tên khốn kiếp, khinh người quá đáng, đừng tưởng rằng Bổn Tọa sợ ngươi!"
"Độc vụ thiên hạ, vạn độc triền thân, đầu độc!"
Độc Tôn quát lạnh, thân thể điên cuồng lóe lên, vậy mà trực tiếp lui ra khỏi phạm vi công kích của Diệp Lăng, ngay sau đó Độc Tôn di chuyển đến giữa không trung, xung quanh người lão xuất hiện vô số côn trùng.
Côn trùng đều là màu đen, là độc trùng, có rắn có bò cạp,… thậm chí một ít côn trùng không biết tên đều tràn ngập cả không trung.
"Đầu độc!"
Giọng nói của Độc Tôn lạnh lùng, lập tức khói độc trực tiếp bay lên, bọc tất cả côn trùng giữa không trung lại, ngay sau đó, máu côn trùng bắn ra, tất cả các côn trùng vậy mà đều chết hết.
Cách đó không xa, Ô Oa nhìn thấy một màn như vậy, lập tức cúi đầu nôn mửa, quá ghê tởm rồi, lão già này, tư tưởng thật biến thái!
Sau khi tất cả các côn trùng đều rơi xuống mặt đất, trên mặt Độc Tôn xuất hiện từ đạo tuyến đường thần bí ngang dọc trên mặt lão, vô cùng huyền bí.
Mà thực lực của lão, tất nhiên cũng được nâng lên một tầm cao mới, đạt tới tu Thần Anh nửa bước hậu kỳ đáng sợ.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, nhìn người trước mắt này. Hắn thu hồi Đả Thần Thạch, lại lấy Nguyên Thủy Kiếm Thai ra, bàn về mặt sát thương, vẫn là Nguyên Thủy Kiếm Thai dùng tốt hơn.
"Tiểu tử, ngươi nên cảm thấy may mắn, một trận chiến này với ngươi, hao phí nội tình trăm năm của Bổn Tọa, cho nên giết ngươi, cũng không thể bồi thường tổn thất cho Bổn Tọa được."
Độc Tôn cười lạnh, cái đầu nhỏ vặn vẹo, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Hưu, Độc Tôn giơ tay lên, một chút ánh sáng màu đen lặng yên ngưng tụ trên đầu ngón tay của lão, ánh sáng run rẩy, Diệp Lăng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Hắn cảm thấy bên trong điểm sáng này, có khí tức hủy diệt, khí tức tử vong. Nói không khoa trương thì một kích này Diệp Lăng không dám cứng đối cứng, nếu không, không chết cũng bị thương.
"Tiếp đó, để Bổn Tọa tấu ra cho ngươi một khúc nhạc bữa tiệc tử vong, hãy hưởng thụ thật tốt đi, ha ha! Qua ngàn năm dài Bổn Tọa lại ra tay lần nữa!"
"Tử vong chi chỉ, nhất chỉ định sơn hà, nhất chỉ diệt bách gia!"
Bá, một đạo ánh sáng màu đen đáng sợ, từ ngón tay lão điên cuồng bắn ra, mang theo tiếng gió lạnh lẽo, điên cuồng lướt tới chỗ Diệp Lăng.
Con ngươi Diệp Lăng ngưng trọng, mạnh mẽ nhấc Nguyên Thủy Kiếm Thai lên để ngang trước ngực. Bỗng nhiên Diệp Lăng bước ra một bước, thịch thịch thịch, lấy tốc độ cực nhanh chạy đi.
Đông, Diệp Lăng giẫm một cái, cả người bay lên trời, bỗng nhiên thân thể lắc một cái, cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai điên cuồng chém xuống.
"Tử vong chi chỉ chó má, biến mất cho ông!"
Rống, thanh âm phá trời cao, đột nhiên Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay Diệp Lăng lóe lên ánh sáng đáng sợ, kiếm quang lóe lên giữa bầu trời, đâm rách trời đất.
Cọt kẹt, một thanh âm chói tai vang lên, làm cho khuôn mặt Ô Oa trở nên trắng bệch, cô phun ra một ngụm máu tươi, hơi thể trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Thật là đáng sợ, hai người thật là đáng sợ, hai đại cường giả Thần Anh tiến đánh, chỉ là dư ba thôi, nhưng cô lại không thể ngăn cản nổi.
Kiếm quang như sấm, vô cùng đáng sợ, vậy mà có thể cứng rắn chém ánh sáng màu đen đánh tới chỗ Diệp Lăng thành hai nửa
"Giết! Nhất Kiếm Trảm Tam Sinh!"
Hưu, chân Diệp Lăng cũng không dừng lại, hắn nhảy lên lấy tốc độ nhanh nhất lướt tới bên cạnh Độc Tôn, lập tức trong lòng Độc Tôn sinh ra sự hoảng sợ, nhanh chóng vươn từng ngón tay ra.
Ong ong, ánh sáng màu đen lại lần nữa phá không mà ra, lướt tới chỗ Diệp Lăng.
Tốc độ quá nhanh, lại thêm Diệp Lăng còn đang điên cuồng vọt tới, cho nên không kịp ra chiêu để đỡ, chỉ có thể dùng kiếm để đỡ, một cỗ lực lượng thật lớn chấn cho lục phủ ngũ tạng của Diệp Lăng cuồn cuồn.
Một ngụm máu tươi trực tiếp xông lên cổ họng Diệp Lăng, chẳng qua lại bị Diệp Lăng đè xuống.
Đây là lần bị thương hiếm thấy của hắn, trong lòng Diệp Lăng sinh ra sát khí nồng nặc đến cực điểm, trong mắt ngoại trừ sát khí ra thì hoàn toàn không có thứ gì khác.
"Giết! Nhất Kiếm Trảm Tam Sinh, một kiếm diệt địch!"
Diệp Lăng điên cuồng rống giận, tốc độ lại nhanh hơn lúc nãy, trong cơ thể chín đại Thần Anh điên cuồng vận động, từng cỗ lực lượng đáng sợ tràn ngập toàn thân Diệp Lăng.
Lực lượng vô cùng vô tận, tràn ngập trong cơ thể Diệp Lăng, Diệp Lăng muốn phát tiết, muốn giết người!
Bá, chém xuống một kiếm, kiếm quang tỏa ra ánh sáng vạn trượng, dùng một câu này để hình dung lại không có chút khoa trương nào, thậm chí có chút không miêu tả được lực lượng của kiếm này.
Kiếm quang thống trị toàn bộ trời đất, thành chúa tể của mảnh đất này, nhật nguyệt tinh hà giống như đã trở nên nhỏ bé, biến thành một con kiến vậy.
Một kiếm này, lag hợp nhất ba kiếm trong tam sinh, là một kiếm mạnh mẽ nhất của Diệp Lăng!
Kiếm quang nghiền nát tất cả mọi vật, thân thể Diệp Lăng vẫn hiện ra dáng vẻ chém kiếm xuống, mà ở đối diện, thân thể Độc Tôn chấn động giữa không trung, phun ra một ngụm máu tươi.
Bước chân lùi lại, lão lại phun ra một ngụm máu tươi, một kiếm này gần như đã đánh nát lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của Độc Tôn.
Kiếm khí đáng sợ vẫn còn điên cuồng quét ngang trong cơ thể Độc Tôn, Độc Tôn không thể không sử dụng toàn lực trước tiên ngăn lại kiếm khí này, nếu không, lão không chết cũng là bị thương nặng.
"Nhóc con, ngươi rất mạnh, rất tốt, ngươi đã đủ tư cách kiêu ngạo rồi. Ngàn năm nay, ngươi là người đầu tiên làm cho ta cảm thấy được mùi vị bị thương là như thế nào!"
Vừa nói xong, Độc Tôn thè lưỡi, nếm thử vị máu tươi bên khóe miệng, mùi vị này làm cho lão say mê, làm cho lão hưng phấn.
Diệp Lăng cũng cười nhạt: "Ngươi cũng vậy, ngươi cũng có thể kiêu ngạo được rồi, chiến đấu nhiều lần như vậy, ngươi cũng là người đầu tiên để cho ta muốn thưởng cho ngươi, ban thưởng cho ngươi sự tử vong!"
"Ha ha! Nực cười nực cười, ngươi là ai, cũng dám nói lời phách lối như vậy. Ta đường đường là cường giả Thần Anh trung kỳ, là trưởng lão của Huyền Thiên Cung, người nào dám giết ta!"
"Ngươi là thân phận gì, chỉ là một con kiến hôi cũng dám nói bậy muốn giết ta?"
Diệp Lăng nghe nói như thế, thì thở dài một hơn, trước giờ khuôn mặt chưa từng nghiêm túc như vậy.
"Lúc ta làm Tiên Đế, có thể giết cả thiên hạ!"
Bá, một đạo kiếm quang phóng lên trời cao, kinh diễm toàn bộ trời đất!