1 tỷ USD mua một đôi tay?
Hà Gia Kỳ cảm thấy rất hoang đường, đúng là rất hoang đường, gã thật sự rất muốn xông lên hỏi Diệp Lăng, ngươi biết một tỷ USD có thể mua được rất nhiều thứ không?
Nếu như tìm đến những kẻ máu mặt ở Hồng Kông, thì đừng nói là một đôi tay, mà cho dù là một trăm mạng người thì bọn họ cũng có thể giúp ngươi giết.
1 tỷ USD, cho dù là một trong những quốc gia nhỏ đang chiến loạn ở Nam Mỹ kia thì không không đáng giá đến mức này, mẹ nó thế mà giờ gã lại phải dùng một 1 tỷ USD để mua tay của mình?!
Thế nhưng Hà Gia Kỳ lại cảm thấy tay của gã có chút không hợp với giá tiền này, nếu như không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì đợi đến hai mươi năm sau, gã sẽ người nắm giữ nhà họ Hà, nắm giữ khối tài sản khổng lồ gần trăm tỷ USD.
Lý lão nhìn bóng lưng của Diệp Lăng, mồ hôi trên trán của lão ta cũng cộp cộp rơi xuống đất, ngẫm lại liền thấy sợ, vừa rồi lão ta thế mà lại chọc phải loại người này.
Nếu như hắn tức giận sau đó dùng một kiếm làm thịt lão ta, vậy thì lão ta cũng không thể tới Âm Tào Địa Phủ để nói lí lẽ được.
“Lão Lý, ông yên tâm, sau khi trở về ta nhất định sẽ nới chuyện này với ông nội, ta cũng không tin, một tên chỉ lớn hơn ta có vài tuổi lại có thể lật trời được hay sao.”
Hà Gia Kỳ tự tin nói, quanh năm sinh hoạt trong cái nơi chật hẹp kia, từ lâu gã đã trở thành một tên ếch ngồi đáy giếng, gã vẫn luôn tự cho mình là đúng, hơn nữa còn tự cao tự đại.
Mà lão Lý ở bên cạnh thì lại trừng mắt nhìn Hà Gia Kỳ, lão ta cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi, đám người ngu ngốc này, sớm muộn gì thì bọn chúng cũng sẽ ở trong đất liền gây ra họa lớn cho người nhà.
Bên trong một căn biệt thự kiểu tổng thống, một ông lão đầu tóc bạc tráng, trên mặt đeo một chiếc kính viễn thị đang ngồi uống trà, ông ta chống gậy đứng trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố đông nghịt kia, không thể nín được cười.
Thành phố Hoa Thiên Bảo này ẩn chứa không biết bao nhiêu cơ hội làm ăn, bất kể là ai cũng không thể xem thường cơ hội làm ăn ở trong đất liền, nếu có thì đó chính là một kẻ ngu ngốc chính hiệu.
Kẹt, cánh cửa được mở ra, ông lão xoay người lại, sau khi thấy là lão Lý đến thì ông ta lập tức cười nói: “Sao lão Lý lại có thời gian đến đây tìm tôi vậy, là vì có chuyện gì hay là sao?”
“Hà Tiên Sinh, đã xảy ra chuyện lớn rồi.” Lão Lý cũng không vòng vo mà trực tiếp nói rõ.
Hà Tiên Sinh chính là người nắm giữ, đồng thời là người sáng lập ra một gia tộc khổng lồ, ông ta là người đã từng trải qua vô số chuyện, cho nên những chuyện bình thường căn bản không thể khuấy động nỗi lòng của ông ta.
“Không vội không vội, cứ từ từ mà nói, đây là trà Long Tỉnh mà người ở đây tặng cho tôi, ông nếm thử đi, trà này uống rất ngon.”
Hà lão vừa nói xong thì liền muốn đi pha trà cho lão Lý, lão Lý thấy vậy thì lập tức đi tới cạnh Hà lão: “Hà Tiên Sinh, tôi đang rất nghiêm túc, Gia Kỳ đã gây ra họa rồi, cậu ấy đã gây ra họa lớn rồi!”
Hà lão ngẩn người, có thể khiến cho người có nhiều thủ đoạn thần kì như lão ta nói thành họa lớn, vậy xem ra đây đúng là việc lớn rồi, thế nhưng do thói quen đã hình thành từ nhiều năm, Hà lão vẫn mỉm cười, không chút nóng không vội.
“Hà lão, ông còn nhớ cậu thanh niên tên Diệp Lăng mà trước đây tôi đã từng nhắc tới với ông không?”
Lý lão nhìn dáng vẻ này của Hà lão thì lập tức trở nên nóng nảy, đến lúc này rồi mà còn làm dáng, nếu không phải vì nhà họ Hà đối xử với lão ta không tệ, thì lão ta đã rời đi từ sớm rồi.
Hà lão gật đầu, khi đến đất liền thì ông ta cũng đã đi tìm hiểu về bối cảnh của cậu thanh niên này rồi, kết quả điều tra khiến cho ông ta rất kinh ngạc, cho dù là mạng lưới giao thiệp hay là thực lực, nhà họ Hà đều không thể theo kịp cậu ta.
“Gia Kỳ đã đánh người của hắn, hơn nữa còn chống đối hắn, còn tôi thì cũng có mắt như mù, tôi thế mà lại ra tay đánh hắn, cuối cùng hắn vẫn tha cho tôi một mạng, thế nhưng hắn lại đòi nhà họ Hà cầm 1 tỷ USD đến để chuộc hai tay của Gia Kỳ, kì hạn trong vòng 3 ngày, nếu như còn không mang tiền đến thì hắn sẽ đích thân đi đến đây!”
Lý lão dứt khoát nói, Hà lão gật đầu, sau đó ông ta đột nhiên ngẩn người, cây gậy chống trong tay bộp một tiếng rơi xuống đất.
Nỗi khiếp sợ và kinh hãi đan xen nhau, ông ta cũng đã được biết đến sự lợi hại của cậu thanh niên kia, bây giờ cháu trai mà ông ta yêu thương nhất lại đi đắc tội hắn, ông ta phải làm sao mới ổn đây!
“Trở về Hồng Kông! Trong vòng một ngày, lập tức thông báo cho tất cả mọi người quay về Hồng Kông!”
Hà lão vội vã nói, khuôn mặt rất nghiêm túc, ông ta có thể lấy ra 1 tỷ USD, thế nhưng ông ta lại không muốn giao số tiền đó ra, một khi giao tiền ra liền đại biểu cho việc nhà họ Hà của Hồng Kông đã cúi đầu.
“Hà Tiên Sinh! Ông chuẩn bị cự tuyệt lời của Diệp thiếu? Ông hãy nghe tôi khuyên một câu, ông vẫn nên đưa số tiền đó cho hắn đi, nếu không hắn nhất định sẽ nổi giận, như vậy thì sẽ xảy ra chuyên lớn đó!”
Lý lão vội vàng nói, sao người này lại không có mắt như vậy chứ, nếu đã biết thực lực của Diệp Lăng, thì vì sao còn không chịu lựa chọn cúi đầu, chẳng lẽ một con cá sấu đã rong ruổi trong giới thương nghiệp nhiều năm lại không biết thời thế như vậy sao?
Hà lão lắc đầu: “Gia Kỳ không chỉ đại diện cho một mình nó, mà còn đại diện cho cả nhà họ Hà, tôi cũng không tin một kẻ nhỏ bé như hắn lại có thể tạo ra được bọt sóng gì ở Hồng Kông!”
Nghe thấy Hà lão nói như vậy, lão Lý lập tức lắc đầu sau đó xoay người rời đi, nếu ông ta đã nói như vậy, vậy thì lão ta còn có thể làm gì được nữa, xem ra lão ta cũng nên chọn thời gian để rời khỏi nhà họ Hà thôi.
Bên trong biệt thự của Mạc Tư Thanh, Diệp Lăng đang đánh giá mọi thứ, chậc chậc, khỏi phải nói, các trang thiết bị đều rất xa xỉ, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở của dân nhà giàu, thế nhưng nó lại không hề khiến người ta chán ghét.
“Căn nhà này của em đúng là không tệ, rất thích hợp để làm một số việc.”
Diệp Lăng cười hắc hắc, Mạc Tư Thanh thì lại liếc hắn một cái: “Anh đúng là một con ngựa đực, trong đầu của anh không thể nghĩ đến chuyện khác được hay sao.”
“Em hỏi anh, nếu như nhà họ Hà không chịu cúi đầu, vậy anh dự định làm sao bây giờ?”
Mạc Tư Thanh hỏi dự định của Diệp Lăng, Diệp Lăng xua tay: “Em biết không, một khi vương giả tức giận thì hắn sẽ giết hàng nghìn người, anh không dám xưng mình là vương giả, thế nhưng lời của anh cũng không phải là gió thoảng bên tai, không phải là lời mà người khác có thể xem nhẹ.”
Nhà họ Hà, một khi Diệp Lăng đã muốn ra tay, thì cho dù là có thêm mười nhà họ Hà nữa thì cũng không ai có thể ngăn nổi Diệp Lăng, nói vậy thì có lẽ mấy vị lão nhân kia cũng đã hiểu được ai nặng ai nhẹ rồi.
Mạc Tư Thanh gật đầu, cô cũng không nói gì thêm nữa, trước giờ cô chưa hề nghi ngờ sự lựa chọn của người đàn ông của cô, cho dù đó là một con đường sai lầm, vậy thì cô cũng sẽ cùng hắn đi hết con đường đó.
“Đúng rồi, chiều hôm nay anh cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi, em đi bồi cha mẹ, dù sao thì cuối cùng vẫn phải đi về với anh, thế nhưng em vẫn còn có chút luyến tiếc bọn họ.”
Mạc Tư Thanh xua tay nói, Diệp Lăng gật đầu, nếu đã như đây thì buổi chiều hắn lại có thời gian rảnh để ra ngoài đi dạo rồi, hắn đã đến Thủ Đô vài lần, thế nhưng vẫn chưa đi đến xem những danh lam thắng cảnh gì đó.
Lúc xế chiều, Diệp Lăng lái xe đưa Mạc Tư Thanh đến nhà họ Mạc, sau khi chào hỏi Mạc lão và cha mẹ của Mạc Tư Thanh xong, hắn liền lái xe rời đi.
Diệp Lăng chỉ có một mình, hắn cảm thấy quá nhàn rỗi cho nên đã quyết định đi đến Trường Thành, không phải có một câu nói "Bát đáo Trường Thành phi hảo hán" hay sao. (Bát đáo Trường Thành phi hảo hán: Chưa đến Vạn lý Trường Thành thì chưa phải là hảo hán)
Diệp Lăng tự nhận mình không phải là người đàn ông dũng cảm, thế nhưng khí khái của đàn ông thì hắn vẫn phải có, cho nên hắn muốn đi lên dạo một vòng để hóa giải nỗi nhộn nhạo trong lòng.
Mua một vé vào cửa lên Trường Thành, bây giờ cũng không phải là thời gian đi du lịch, cho nên người đến cũng không nhiều lắm, Diệp Lăng đứng trên Trường Thành đã tồn tại hàng nghìn năm, hắn nhìn những viên gạch đá kia, không khỏi cảm thán.
Trong dòng sông thời gian, hầu như chỉ có vật chết mới có thể truyền lưu được lâu.
Diệp Lăng đi loanh quanh, không biết từ lúc nào mà hắn đã đi đến một nơi rất vắng người, nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có mấy người đi ra, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Diệp Lăng.
“Này, cậu đang làm cái gì đó, mau đi xuống đi, đây không phải là nơi mà cậu có thể đến.”