Thôi xong rồi, lúc này vị giám đốc kia thật sự rất muốn chết, cấp dưới của Hà Gia Kỳ đã đánh bị thương ba cấp dưới của Mạc Tư Thanh.
Nếu như bọn họ thật sự đánh nhau thì nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra, nếu thật sự đúng như vậy thì tiêu đời rồi.
Ngay khi cửa lớn vừa mở ra, Diệp Lăng cũng vừa mặc xong quần áo cho Mạc Tư Thanh, bản thân hắn thì chỉ quấn một cái khăn lông, nhìn mười mấy vị đại thiếu đang xông vào phòng tắm, cười lạnh một tiếng.
“Hiện tại đều cút hết ra ngoài cho ta, ta không muốn so đo nhiều, thế nhưng kẻ đã đánh cấp dưới của ta thì phải ở lại, tự phế hai tay để bồi tội!”
“Là một Kim Đan lão tổ mà ngươi lại ra tay đánh một người bình thường, ta không giết ngươi đã là cho ngươi một con đường sống rồi.”
Diệp Lăng chậm rãi nói, trong thế giới này không có đúng sai, cũng giống như trong câu nói sau này không gặp lại, chỉ có trong thế giới của trẻ con mới có đúng sai.
Còn trong thế giới của người lớn, chỉ có lợi và hại!
Còn về đúng sai, không ai sẽ đi quan tâm đến điểm này hết, thắng làm vua thua làm giặc, sẽ không có ai nhớ đến một kẻ thất bại cả, lịch sử đều là do người chiến thắng viết nên.
Hà Gia Kỳ lập tức vui vẻ: “Chậc chậc, ta thật sự không ngờ tới, người ở trên đất liền thế mà lại ngông cuồng như vậy, để ta suy nghĩ một chút, có phải ngươi là công tử phú nhị đại chó má gì đó không?”
“À không đúng, có lẽ phải là tam đại mới đúng, bản thiếu gia ghét nhất loại người như các ngươi, mọi người nói xem có đúng hay không.”
Những người ở phía sau Hà Gia Kỳ lập tức giơ tay lên hô ứng, Diệp Lăng cũng cười lạnh một tiếng, đúng là một lũ quỷ không sợ chết, là người từ Hồng Kông tới thì đã làm sao.
Đối với Diệp Lăng mà nói, trên thế giới này chỉ có người chết và người sống, bây giờ hắn đã đột phá đến Thần Anh trung kỳ, cho dù là lão đại của Huyền Thiên Cung và Chúng Thần Điện tới, thì bọn họ vẫn chưa đủ sức để giết được hắn.
Huống chi là một số gia tộc trong thế tục, đối với hắn mà nói, sức lực của bọn họ quá yếu, hơn nữa cho dù là trong thế tục thì sau lưng hắn vẫn có con thuyền tập đoàn Hoa Mỹ kia, hắn có thể dùng nó để quét ngang đám người này.
“Ta vô ý đả thương người, thế nhưng đó là do mấy gã đó cản trở ta, còn về phần ngươi, ngươi dám nói năng lỗ mãng với ta, thân là trưởng bối, ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một chút.”
Lão Lý căn bản không dò xét ra được thực lực của Diệp Lăng, thế nhưng Diệp Lăng lại có thể vạch trần tu vi của lão ta, việc này khiến lão ta có chút ngoài ý muốn.
Sau khi Diệp Lăng nghe xong thì cũng tỏ ra vui vẻ, là người đứng đầu của Võ Giới, ai sẽ có đủ tư cách để dạy dỗ hắn chứ?
Hưu, thân ảnh của lão Lý hóa thành một đạo tàn ảnh điên cuồng xông về phía Diệp Lăng, lão ta đánh ra một quyền, khí thế vô cùng phi phàm, cho dù là cường giả Kim Đan Sơ Kỳ thì cũng không dám khinh thường.
Nhưng Diệp Lăng đang đứng đối diện lão Lý thì lại không hề có dấu hiệu muốn di chuyển, lão Lý không khỏi cười nhạt, đúng là một tên tự đại.
Nắm đấm đã sắp đánh lên mặt Diệp Lăng, lão Lý cười dữ tợn, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt của lão ta lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.
Ầm!
Một khí thế đáng sợ từ trong cơ thể Diệp Lăng ầm ầm bạo phát ra, trực đánh bật thân thể của lão Lý bay ra khỏi chỗ Diệp Lăng đang đứng.
Phốc phốc, lão Lý trực tiếp quỳ xuống đất sau đó phun ra một ngụm máu tươi, ở phía dưới đầu gối của lão ta bỗng nhiên nứt ra một khe nứt đáng sợ khoảng chừng hơn ba mét.
Ahhh, tất cả mọi người xung quang đều hít vào một ngụm khí lạnh, đó chính là lão Lý đó, lão Lý chính là sự tồn tại vô địch ở Hồng Kông, thế nhưng bây giờ lại bị tên ở phía đối diện kia trừng mắt đánh bật về, hơn nữa còn bị thương nặng!
Thật khó tin, mọi người đều cảm thấy thật khó tin, mẹ nó chuyện này đúng là không thực tế mà, có phải lão Lý đang thông đồng với tên kia để đùa giỡn bọn họ hay không?
Lão Lý ngẩng đầu lên, khuôn mặt lão ta trắng bệch, hoảng sợ nhìn về phía Diệp Lăng đang đi tới: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
Hắn tuyệt đối không phải là một kẻ vô danh, có thể dùng một đạo khí tức đánh lão ta, vậy thì ít nhất hắn cũng phải là một Kim Đan lão tổ đỉnh phong, thậm chí còn có thể là Độ Kiếp Kỳ.
Ahhh, nghĩ tới đây, cả người lão Lý liền đổ mồ hôi lạnh, trời ạ, chẳng lẽ lão ta đã thật sự chọc đến sự tồn tại này rồi.
Diệp Lăng đi tới cạnh lão Lý, sau đó cười nhạt: “Ta? Diệp Lăng, một cái tên rất bình thường.”
Tách, Lý lão lập tức ngẩn ra, đầu óc của lão ta vào giờ khắc này bỗng trở nên mơ hồ, thôi xong rồi, thật sự xong rồi.
Diệp Lăng, sao lão ta lại có thể không biết cái tên này chứ, đây chính là cường giả đáng sợ đang nắm giữ Ấn Tông Sư, nghe nói hắn còn từng giết qua cường giả Độ Kiếp Kỳ.
Hành hung Giáo Hoàng ở phương Tây, thậm chí còn đánh gãy chân của Đại Đế Elias, nửa năm qua, những chuyện này đều chậm rãi được truyền ra trong Giới Tư Luyện.
Hôm nay lão ta thế mà lại đánh người của hắn, thậm chí còn ra tay với hắn, đây không phải là bật đèn trong nhà vệ sinh để tìm chết sao!
“Diệp thiếu, Diệp thiếu, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi sai rồi.”
Lão Lý đâu còn phong độ cao nhân như vừa rồi nữa, lão ta vội vã xin hắn tha lỗi, lão ta thậm chí còn không dám hy vọng có thể giữ lại hai tay, dù sao thì trong mắt những cường giả như thế này, cùng lắm cũng chỉ là giết vài người mà thôi, không phải thứ gì ghê gớm cả.
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, Hà Gia Kỳ ở đối diện thì vẫn kiên trì đứng dậy, gã cũng đã nhìn ra Diệp Lăng không tầm thường, thế nhưng thói quen từ môi trường sống lúc nhỏ khiến gã không muốn cúi đầu trước một ai.
“Ta cho ngươi biết, ta không cần biết ngươi là ai, ngươi dám động vào người của ta, ngày hôm nay ngươi phải nói rõ ràng cho ta!”
“Ông nội của ta là Hà Mỗ, nếu ngươi dám động vào ta, ta cam đoan ngươi sẽ không sống tới ngày mai đâu!”
Hà Gia Kỳ nói xong, lão Lý lập tức nóng nảy: “Gia Kỳ! Câm miệng lại cho ta, câm miệng!”
Lão ta không cho rằng Diệp Lăng rất kiên nhẫn, không cho răng hắn sẽ để mặc cho Hà Gia Kỳ chửi rủa mà không tức giận, trong lòng lão ta rất rõ, Diệp Lăng ở phía đối diện đã hoàn toàn thoát ra khỏi quy luật của thế tục rồi.
Đừng nói là giết Hà Gia Kỳ, mà cho dù hắn làm thịt hết cả đám người này, thì cũng ai làm gì được hắn đâu?
“Lão Lý! Sao ông lại đi nói chuyện giúp người ngoài, ta là cháu trai mà ông nội yêu thương nhất, tại sao tôi lại không được làm như thế này chứ!”
Hà Gia Kỳ khó hiểu, gã tức giận quát lên, gã là đứa cháu trai Hà gia lão thương yêu nhất, Gia Kỳ, từ cái tên này cũng đã có thể nhìn ra, gã gần như là bộ mặt của nhà họ Hà.
Lão Lý thật sự rất muốn xông lên đánh cho gã mấy bạt tai, gã đúng là tên khốn kiếp, đã đến lúc này rồi mà vẫn không nhìn thấy rõ tình hình.
Đúng, bất khuất là một tính cách tốt, thế nhưng làm người thì phải học được cách cúi đầu, chỉ khi học được cúi đầu, con người mới thật sự trưởng thành!
Các nước phương Tây không hiểu một việc, đó chính là anh hùng của Hoa Hạ có thể quỳ xuống nói xin lỗi, có thể chui qua đũng quần người khác, có thể chấp nhận khuất nhục, bởi vì bọn họ hiểu được tình thế của mình.
“Ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn ta lấy đi tay trái hay là tay phải của ngươi?”
Diệp Lăng mỉm cười, nhìn Hà Gia Kỳ nói, trong mắt hắn lóe lên hung quang.
“Diệp thiếu!”
Lão Lý vội vã hô lên, gương mặt hiện lên vẻ cầu xin, ngoại trừ cầu xin thì lão ta cũng không biết phải làm gì nữa.
Diệp Lăng liếc mắt nhìn lão Lý, sau đó mỉm cười: “Được, nếu như ngươi đã lên tiếng, vậy thì ta sẽ nể mặt của ngươi, trong vòng 3 ngày, bảo lão gia tử nhà gã cầm 1 tỷ USD đến đây để chuộc hai tay của gã.”
Nói xong, Diệp Lăng đi vào phòng thay đồ, một phút sau, sau khi hắn đã mặc quần áo xong thì liền đưa Mạc Tư Thanh ba gã vệ sĩ đã bị thường rời đi.
Còn Hà Gia Kỳ thì lại trở nên choáng váng, 1 tỷ USD đổi đôi tay của gã?