Diệp Lăng tức giận, mẹ nó, đi ra ngoài lượn một vòng thì lại gặp phải loại chuyện như thế này, thật đúng là khiến người khác khó chịu.
Cũng chỉ là một con hát mà thôi, đã vậy còn không tự biết thân phận của mình, còn dám ở chỗ này diễu võ dương oai khiến lòng người sinh ác cảm, thật đúng là một tên khốn kiếp.
“Báo cảnh sát! Đừng nói thêm gì nữa, mau báo cảnh sát cho tôi!”
Đạo diễn Thái lập tức trở nên nóng nảy, cái cậu này sao lại không có nhãn lực như vậy chứ, cậu ta chỉ là một người bình thường thế mà lại dám đánh nhau với bọn họ, cậu ta có thể đánh thắng sao?
Huống chi cậu ta còn đánh Lý Minh Minh, đây cũng được xem là người của công chúng rồi, dùng một câu nói nổi tiếng trong đêm Xuân Vãn mấy năm trước để nói, chính là cậu gây ra chuyện lớn rồi, gây ra chuyện lớn rồi!
Lúc này, Lý Minh Minh cũng cười dữ tợn, gã xua tay: “Báo cảnh sát? Báo cái gì, không cần đâu, ngày hôm nay lão tử phải cho hắn biết, vì sao hoa hồng lại đỏ như vậy!”
Vừa nói, Lý Minh Minh vừa vung tay lên, mấy người bên cạnh thì lập tức chạy lại vây quanh Diệp Lăng, không cho hắn rời đi, mà Lý Minh Minh thì lại đi qua một bên gọi điện thoại.
Đạo diễn Thái nhìn Lý Minh Minh đi gọi điện thoại, trong lòng ông ta lập tức sợ hãi, ông ta rất rõ ràng, gã Lý Minh Minh có quan hệ rất thân với Tam gia ở Thủ Đô.
Mà Tam Gia thì lại có thế lực rất lớn ở thành phố Tứ Cửu, cho dù là người đứng đầu của những cấp quan nhỏ thì cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Diệp Lăng tiêu đời rồi, mọi người trong tổ tiết mục đều cho là như vậy, sự việc lần này nhất định sẽ kết thúc bằng cái kết bi thảm của Diệp Lăng!
Diệp Lăng cũng cười lạnh một tiếng, gọi điện thoại cho người khác cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi, cho dù hôm nay gã có gọi ai đến thì cũng không thể giải quyết được chuyện này đâu.
Năm phút sau, lại có thêm một đám người nữa đi lên, đó là hai nữ minh tinh và một đám trợ lý, người đại diện.
Sau khi đạo diễn Thái và Lý Minh Minh nhìn thấy hai người đến thì liền vội vã chạy tới, lúc này cô gái ở bên cạnh cũng nở nụ cười: “Vũ Nhu, mặt mũi của cô cũng thật lớn, nếu như chỉ mình tôi tới thì sao bọn họ lại có thể chạy đến như vậy chứ, đây đúng là sức mạnh của người đẹp nha.”
Cô gái ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng cười, ánh mắt cô đảo qua, sau khi thấy được Diệp Lăng thì vội vã chạy tới, trực tiếp ngó lơ lời chào hỏi của đạo diễn và Lý Minh Minh.
Cô gái này không phải là ai khác, mà đó chính là Vũ Nhu, người mà Diệp Lăng đã đề cử cho công ty giải trí của bạn Mạc Tinh.
Từ lúc cuốn album đầu tiên nổi tiếng, chỉ trong vòng một tháng Vũ Nhu đã nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc, cuốn thứ hai lại càng khiến địa vị của cô vững chắc hơn.
Nửa năm qua, các bài hát của cô đều đứng đầu trên các bảng xếp hạng âm nhạc hiện hành, hiện tại cũng đã trở thành người nổi tiếng đại diện cho giới âm nhạc.
Tiết mục nào cũng mong mời được cô đến tham gia, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, số lượng người theo dõi trên Weibo của cô đã đột phá mười triệu người, như vậy là biết hiện tại cô nổi tiếng cỡ nào.
Đương nhiên, việc này và việc công ty đề bạt cho cô tất nhiên là vì nguyên nhân gì đó, hơn nữa trong lòng Vũ Nhu cũng rất rõ ràng, cho nên cô vẫn hy vọng có thể tìm một cơ hội để đến cảm ơn Diệp Lăng.
Nhưng hôm nay, cô thế mà lại phát hiện Diệp Lăng xuất hiện ở bên trong tổ chuyên mục, điều này lập tức khiến cô vô cùng vui mừng: “Diệp ca, sao anh lại ở chỗ này, em rất nhớ anh đó.”
Diệp Lăng mỉm cười: “Vũ Nhu, em cũng thật giỏi nha, bây giờ em cũng đã nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc rồi, anh vẫn chưa có cơ hội đến chúc mừng em đây.”
“Diệp ca, em biết rất rõ, nếu như không có anh thì hiện tại có lẽ em vẫn còn đang đi hát dạo ở ngoài đường, tất cả mọi thứ mà em có được đều là anh cho em.”
Vũ Nhu vội vã cười nói, lúc này, đám người ở xung quanh lập tức ngẩn ra, ân nhân của Vũ Tình? Hay là Bá Nhạc? ( Bá Nhạc:dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.)
Trong lòng của Lý Minh Minh và đạo diễn Thái lập tức lộp bộp một tiếng, bọn họ biết nhiều hơn người khác một ít tin tức, xuất đạo nửa năm, Vũ Nhu là một nữ minh tinh chưa từng truyền ra tiếng xấu nào.
Hiện tại ở bên trong thế giới hỗn loạn này, khắp nơi đều là quy tắc ngầm, nếu muốn không có một tin tức xấu nào, thì đây chính là một việc khó tin.
Thế nhưng bọn họ cũng rất rõ, có người đang ở sau chống lưng cho Vũ Nhu, đó có thể là một vị ở Thủ Đô hoặc là thiếu gia đỉnh cấp nào đó ở Hoa Hạ, thế cho nên công ty mới có thể ra xuất đề bạt cô như vậy.
Nghe những nghệ sĩ ở cùng công ty với Vũ Nhu nói, cho dù là ông chủ thần thông quảng đại kia thì ông ta cũng tỏ ra cực kì chiếu cố Vũ Nhu, thậm chí còn không giống quan hệ cấp trên cấp dưới.
Hơn nữa có đôi khi còn hỏi Vũ Nhu có yêu cầu gì hay không, phức lợi này không hề giống với phúc lợi của một người mới tiến vào công ty.
Bây giờ, Vũ Nhu thế mà lại nói người này chính là ân nhân của cô, là hắn đã nâng đỡ Vũ Nhu lên?
“Vũ Nhu, vị này chính là bạn của cô sao?”
Đạo diễn Thái quyết định tiến lên hỏi một chút, ông ta cười xấu hổ, Vũ Tình liền vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đạo diễn, ông và Diệp ca quen biết nhau sao?”
“Quen biết ? Ha hả, anh không dám trèo cao đâu, à đúng rồi Lý Minh Minh, tao cho mày biết, trong vòng mười phút, nếu như người mày gọi còn không tới thì tao sẽ đi đó.”
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, mà Vũ Nhu thì lập tức ngẩn người, cô ta hiểu ngay hai bên nhất định là đang có mâu thuẫn gì đó, bây giờ Vũ Nhu cũng không còn là cô gái của nữa năm trước nữa, có rất nhiều việc cô đều đã thấy qua, cho nên cô cũng hiểu ra được rất nhiều thứ.
Lý Minh Minh cắn răng: “Mày nói cho tao biết, mày tên là gì!”
Diệp Lăng trực tiếp nói tên cho gã biết, nếu người ta đã muốn biết, vậy thì hắn cũng không nên giấu giếm làm gì, làm như vậy thì hắn cũng quá không phúc hậu rồi.
Lý Minh Minh đi qua một bên, lại gọi điện thoại cho Tam Gia lần nữa, sau khi nói chuyện được một lát thì Tam Gia hỏi tên của Diệp Lăng.
Sau khi Lý Minh Minh nói tên hắn ra thì Tam Gia kia lập tức ngẩn người, sau đó vội vàng hỏi tướng mạo của Diệp Lăng, sau khi đã hỏi rõ ràng xong thì lập tức ngắt điện thoại.
Lý Minh Minh còn tưởng rằng tín hiệu điện thoại đã xảy ra vấn đề, gã vội vã gọi thêm lần nữa, thế nhưng trên điện thoại lại thông báo rằng đối phương đã tắt máy.
Ở trên con đường rộng rãi, vị Tam Gia kia đang ngồi trong một chiếc xe S 600 màu đen, khuôn mặt tỏ vẻ sợ hãi: “Mẹ nó, đúng là sao quả tạ mà, thế mà tên đó lại chọc phải vị kia, may mà mình không tới, nếu không thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Bây giờ ở Đế Đô và Đông Hải, thậm chí là cả Hoa Hạ, những tinh anh ở trong giới thượng lưu có mấy ai không biết đến đại danh của Diệp Lăng đâu?
Nhìn thấy Lý Minh Minh đang đi tới, trên khuôn mặt gã hiện lên vẻ chán nản và hoảng sợ, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng, vỗ bả vai Vũ Nhu: “Trở về đi, đừng quay nữa, tiếp tục quay thì cũng không có ý nghĩa gì nữa đâu.”
“Nói cho Ngô tổng của em biết, cứ nói là do anh nói, bảo hắn đừng để em đi quay những thứ tiết mục như thế này nữa.”
“Anh đi trước đây, sau này nếu có thời gian thì anh sẽ gọi điện thoại cho em, chúng ta đi ra ngoài dạo một lát.”
Diệp Lăng nói xong liền xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Vũ Nhu đang đứng gật đầu và một đám nhân viên công tác đang đứng ngẩn ra.
Thật ngông cuồng, đúng là quá ngông cuồng, ý của Diệp Lăng là hắn chuẩn bị đóng tiết mục này?
Đừng có đùa, hắn cho rằng hắn là ai chứ, tiết mục này chính là bảo vật của đài truyền hình Mỗ Vệ, hắn tùy tiện nói một câu liền có thể khiến người ta hạ con gà đẻ trứng vàng của mình xuống?
Chỉ đáng tiếc, đánh chết bọn họ cũng không nghĩ ra, ngày hôm sau, một tin dữ liền truyền đến.