Ngày hôm sau, tổ chuyên mục vừa mới thu kỳ mới nhất của tiết mục này xong thì bị Tổng cục gọi điện đến kêu ngừng.
Lý do rất đơn giản, nói là sẽ làm xói mòn đi phong tục tập quán và văn hóa, là một cái lý do không thuyết phục, nhưng người sáng suốt vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra, nhất định tổ chuyên mục này đã chọc tới một nhân vật lớn.
Lãnh đạo Vệ thị vội vàng chối bỏ quan hệ, sau đó hiểu được nguyên nhân trong đó, cuối cùng trực tiếp buông tha cho tiết mục đang nổi đình nổi đám này.
Hết cách rồi, năng lực bọn họ có hạn, không có biện pháp đối với vị có đại danh đỉnh đỉnh ở cả Hoa Hạ kia.
Mà lúc đầu vị đạo diễn dựa vào tiết mục này mà ngồi an ổn trên chiếc ghế đạo diễn nổi tiếng nhất, cũng lập tức bị điều đi làm đạo diễn cho một tiết mục không nóng không lạnh.
Còn như Lý Minh Minh kia thì từ ngày hôm sau, tất cả quảng cáo và phim điện ảnh truyền hình của hắn ta đều bị hạn chế, toàn bộ hủy bỏ, công ty cũng tạm dừng toàn bộ tài nguyên phát triển cho hắn ta.
Nói khó nghe một chút, chính là bị đóng băng. Chuyện này để cho người ngoài nghe được, thì chính là một chuyện không thể tin được, một minh tinh đang nổi, nói đóng băng liền đóng băng?
Một năm sau đó, rốt cuộc Lý Minh Minh không thể tiếp tục nhịn bị công ty đóng băng, đã kiện công ty lên tòa án, yêu cầu hủy bỏ hợp đồng lao đồng giữa bọn họ. Chỉ là khoản tiền bồi thường phí vi phạm hợp đồng trên trời, làm cho hắn ta hoàn toàn rơi vào vực sâu nhân sinh, không thể bò ra được.
Tất nhiên đây là chuyện sau này tạm thời không đề cập tới, sau khi Diệp Lăng đi xuống Vạn Lý Trường Thành thì thở dài thật sâu, đang lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên có hai cô gái từ chỗ ngoặt đi đến.
"Anh đẹp trai, có thể giúp chúng tôi chụp một tấm hình không? Tự chúng tôi không có cách nào chụp cả, cám ơn nhiều."
Bộ dạng của hai cô gái này không tồi, xung quanh không ít đàn ông đều cảm thán, CMN vận chó của người này đúng là tốt nha, hai người đẹp cực phẩm.
Tất nhiên là Diệp Lăng gật đầu, nhận lấy máy ảnh, hai cô gái chỉnh lại quần áo và làm tư thế, đang lúc Diệp Lăng nhắm một con mắt đè nút chụp ảnh xuống, thì nhất thời cameras ở trước mặt hắn tối sầm.
Hưu, Diệp Lăng thả máy ảnh xuống đột nhiên nghe được một âm thanh rất nhỏ khi lưỡi dao sắc bén phá không mà tới, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Con thiêu thân lao đầu vào lửa, hai cô gái ở đối diện chắc là cường giả cao nhất trong giới sát thủ, đoán chừng là cường giả Tiên Thiên cảnh, cũng chính là sát thủ 3S.
Cọt kẹt, đột nhiên một nữ sát thủ thay đổi sắc mặt, ả nhìn vào dao găm đang cắm vào trái tim Diệp Lăng, vậy mà không thể xuyên qua da thịt của hắn, vả lại dao găm còn bị cong.
"Không được, chạy mau!"
Hai nữ sát thủ thấy một kích không thành liền xoay người bỏ chạy. Các ả làm nghề này, giết không được phải trốn, nếu không thì phải bồi mạng vào bên trong.
Nhưng Diệp Lăng sẽ cho các ả cơ hội bỏ trốn sao?
Phanh, Diệp Lăng nhanh chóng nhấc chân lên, dưới tốc độ nhanh như điện, trực tiếp một cước đạp ngã một ả sát thủ, tiếp đó một tay xách ả nữ sát thủ mới bị đá kia sau đó đuổi theo ả sát thủ đang bỏ chạy.
Người xung quanh đều bị một màn trước mắt này làm cho hoảng sợ, bọn họ còn chưa bình tĩnh lại được, cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là Diệp Lăng mang theo một người đẹp chạy mất.
Đây là bắt cóc?
Không có ai nghĩ đến chuyện giết người, vốn người thường sẽ không thể chạm vào vòng tròn này, là chuyện mà có bị đánh chết thì người bình thường cũng không nghĩ ra.
Trong giới sát thủ, liên minh sát thủ là một tổ chức sát thủ lớn, còn mạnh hơn cả Địa Ngục Môn lúc trước, ở chỗ này, chỉ cần bạn có tiền, đều có thể để sát thủ giết bất kỳ ai.
Diệp Lăng xách theo nữ sát thủ, cười lạnh đuổi theo con cá nhỏ đang không ngừng tăng tốc chạy trốn kia, trong nháy mắt đã đi đến một tòa nhà.
Đột nhiên, nữ sát thủ xoay người, dao găm trong tay lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, tản ra khí lạnh làm cho người ta rùng mình.
"Nói đi, là ai phái các ngươi tới?"
Diệp Lăng mỉm cười, nhưng vào lúc này đột nhiên đùng một cái, tiếng súng chói tai trực tiếp vang lên, một viên đạn mang theo tia lửa điên cuồng lướt tới chỗ Diệp Lăng.
Chỉ sau một giây, Diệp Lăng nhẹ nhàng động ngón tay, răng rắc một tiếng, viên đạn đang điên cuồng bay tới, lại bị hai ngón tay của Diệp Lăng kẹp lại.
Bá, một tia sáng lạnh lẽo xuất hiện, một nữ sát thủ cầm dao găm đang điên cuồng vọt tới chỗ Diệp Lăng, lưỡi dao găm đều đã đi tới gần cổ họng của Diệp Lăng.
Ở phía xa, trên sân thượng tầng ba mươi của một tòa nhà, một tên đang cầm súng bắn tỉa, trên khuôn mặt là sự không thể tin được.
Trên thế giới này, có người có thể dùng hai ngón tay kẹp lại viên đại mà gã bắn ra sao?
Không thể nào, nếu có thể vậy cũng chỉ có trong phim thôi, hơn nữa tuyệt đối là loại phim truyền hình vớ vẩn do người đại lúc Hoa Hạ quay, giống như bộ phim thần thoại có thể ở ngoài tám trăm dặm bắn ra một súng là giết được người.
Nhưng vào lúc này, một màn này lại xuất hiện trước mắt gã, nhất thời trong lòng của gã xuất hiện vẻ hoảng sợ sóng to gió lớn.
Dưới lầu, thân thể Diệp Lăng lóe lên, trực tiếp tránh thoát dao găm đang đâm tới kia, thân thể nghiêng một cái, bàn tay biến thành đao, một chưởng chém tới cổ của nữ sát thủ kia.
Bùm một tiếng, nữ sát thủ trực tiếp té xỉu trên mặt đất, ngón tay Diệp Lăng bắn ra một cái, nữ sát thủ bị hắn xách trên tay trực tiếp bị một tia linh lực này gắt gao vây chặt, không thể động đậy chút nào.
Mà ở trên sân thượng cách đó không xa, tên kia vừa vội vã thu súng bắn tỉa lại vừa thì thào nói: "Chuyện này không thể nào, hắn không phải người, không phải người!"
"Nói bậy sau lưng người khác là một chuyện không có đạo đức nha, ta nghĩ chắc ngươi cũng biết, cho nên, ta rất tức giận, thực sự rất tức giận."
Một câu nói lạnh lùng, trong nháy mắt làm cho cả người tên bắn tỉa kia nổi da gà, trong lòng lạnh lẽo.
Xoay người sang chỗ khác, Diệp Lăng nhìn tên sát thủ đầu đầy mồ hôi trước mặt, cười lạnh một tiếng: "Nói chút đi, là ai bảo các ngươi tới, nếu không, ta sẽ cho ngươi cảm nhận một chút độ cao của tòa nhà cao ba mươi tầng."
Tay súng kia cắn răng, để bảo bối trong tay xuống, hít sâu một hơi, đột nhiên quát lên, sau đó chân mang giày quân dụng kia bước ra một bước.
Ông!
Thân thể xông ngang đến, tên bắn súng kia hung hăng đánh tới một quyền, tốc độ rất nhanh, tràn đầy uy thế và sức mạnh!
Gã ta muốn một quyền này đánh Diệp Lăng ngã xuống đất, hết cách rồi, như vậy mới có thể chạy trốn được, hoặc có lẽ có thể bức lui được Diệp Lăng, nói chung, chỉ cần cho gã một chút thời gian là đủ.
Chỉ là rất đáng tiếc, Diệp Lăng trực tiếp nâng bàn tay lên, bỗng nhiên đánh tới tên bắn súng ở đối diện kia.
Răng rắc một tiếng, tên bắn súng trực tiếp té trên mặt đất, đầy đầu mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch, nhất thời mồ hôi hột lớn bằng hạt đầu xuất hiện trên trán của hắn.
"Xem ra, ngươi thực sự quyết tâm tìm chết!"
Diệp Lăng mỉm cười, bỗng nhiên nắm chặt năm ngón tay, nhất thời tên bắn súng kia trừng to con mắt, gã cảm giác được có một người vô hình đang hung hăng cầm nát trái tim của gã.
"Không! Không! Là Tứ Hải Bang, Bảo Loan Tứ Hải Bang!"
Tên bắn súng vội vàng quát lên, sau khi Diệp Lăng nghe xong thì nở nụ cười, cười làm cho người ta cảm thấy dựng cả tóc gáy: "Lại là Tứ Hải Bang, xem ra, hiện tại ngươi muốn ép ông đây phải đi làm thịt ổ chó của ngươi mà!"
"Rất xin lỗi, ngươi còn hiểu nhiều chuyện hơn ta. Cho nên… Nhổ cỏ tận gốc!"
Nói xong, Diệp Lăng điểm mũi chân một cái, cả người như một con diều hâu biến mất trên mái nhà, mà tên bắn súng kia thì đã nghẹo cổ chết, không còn hơi thể nữa.
Ai cũng không biết, gã chết lúc nào, cũng không ai biết rốt cuộc gã chết như thế nào.