Tên được khen là Sát Thần cứ như vậy chết rồi, gã là một trong những sát thủ đáng sợ thông thạo vũ khí nóng trong giới sát thủ. Dựa vào kỹ thuật bắn súng, khi lấy đi tính mạng người khác, người chết rất ít khi biết gã là ai.
Dưới lầu, hai nữ sát thủ 3S được gọi là Song Sát Tỉ Muội đều đang nằm trên đất, hai mắt trợn to, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.
Chết rồi, tất cả đều chết hết rồi, vốn Diệp Lăng không phải là người lương thiện gì, chứ đừng nói tới có người muốn giết hắn, tất nhiên hắn sẽ hung hăng đánh chết mới có thể giải đi mối hận trong lòng.
"Tứ Hải Bang, chờ xem, quý trọng thời gian cuối cùng này của các ngươi đi."
Diệp Lăng đi không ai biết, ba cường giả uy hiếp giới sát thủ, đều bị thất bại ở chỗ này, một người trong đó bị Diệp Lặng lặng lẽ giết đi.
Mà Tứ Hải Bang, bang phái giống như ác quỷ quấn thân kia, đã định sẽ không thể sống sót quá lâu. Tuy Tứ Hải Bang không tạo ra thương tổn gì cho Diệp Lăng, nhưng đám phụ nữ trong nhà thì sao?
Phải biết, tuy các cô không khác gì cao thủ cảnh giới Hậu Thiên, nhưng nếu Tứ Hải Bang sinh lòng ác độc, tính mạng của các cô đều bị đặt trong vòng nguy hiểm.
Quan trọng hơn chính là, Diệp Lăng sẽ không cho phép một con châu chấu nhảy loạn trước mắt hắn cả ngày, còn không bằng dứt khoát một chút, một cái tát đập chết luôn.
Buổi tối, Mạc Tư Thanh gọi điện thoại tới, nói là Mạc lão muốn Diệp Lăng đi qua nhà ăn cơm tối. Đối với yêu cầu này, tất nhiên Diệp Lăng sẽ không từ chối, cũng không dám từ chối.
Vị lão gia tử này gọi ai tới, ở Hoa Hạ to lớn này, có ai dám không cho ông mặt mũi?
Đại viên Mạc gia, bình thường Mạc Tử Đạo đều ở thành phố Đông Hải, trong nhà cũng chỉ có cả nhà Mạc Tử Thư ở lại, tất nhiên còn có một số cảnh vệ và bác sĩ.
Bình thường con cháu họ bên ngoại của Mạc gia đều không ở lại nơi này, dù sao mối quan hệ có chút xa, có khi họ hàng, cùng có khi là thân thích thông gia linh tinh gì đó.
"Diệp Lăng, ăn nhiều một chút, mẹ nghe Tư Thanh nói, con ở thành phố Đông Hải bên kia cũng rất bận, phải bồi bổ thân thể cho tốt, tuổi trẻ không biết giữ gìn, đừng đạp đổ thân thể của mình."
Mẹ vợ của Diệp Lăng Lý Trinh cười nói, đây thật sự là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thuận mắt, chứ đừng nhắc đến chuyện hắn là một con rể có bản lĩnh cao cường.
Một bên Mạc lão cầm một ly Ngọa Long Túy, uống một ngụm nhỏ: "Tiểu Diệp, rượu này của con không tệ không tệ, lão tử ông muốn đến nghiện rồi."
"Ông nội, xưởng rượu này là của nhà chúng ta, nếu uống hết, lúc nào cũng có thể gọi điện cho con, chuyện khác con không dám nói, chứ Ngọa Long Túy thì vẫn có thể uống no!"
Diệp Lăng cười hì hì, lão gia tử nghe như vậy thì càng thoải mái hơn. Thực ra ông đã khoe khoang trước mặt mấy vị chiến hữu, làm cho mấy lão già kia tức giận, mắt trừng mũi thở phì phò.
"Diệp Lăng, nghe nói hôm nay con đánh cháu trai của Hà gia kia phải không?"
Mạc Tử Thư chậm rãi nói. Lãnh đạo tiếp đãi tập đoàn tài chính bên Hồng Kông chính là ông, xế chiều hôm nay, cả nhà Hà gia đột nhiên rời đi, trở về Hồng Kông.
Mạc Tử Thư còn cảm thấy kỳ lạ, dựa theo trình tự năm trước thì cách thời gian trở về còn rất sớm, sao đột nhiên lại rời đi. Kết quả sau khi nghe ngóng, thì mới biết con rể và con gái của mình uy hiếp người Hà gia.
Diệp Lăng còn chưa lên tiếng, một bên Mạc Tư Thanh đã mở miệng trước: "Cha, cha nghe được lời bịa đặt này ở chỗ nào? Rõ ràng là bọn họ đánh ba người A Đại trước."
"Còn nữa, tên khốn Hà gia kia nói chuyện rất bẩn, không cho gã một bạt tai đã nương tay rồi. Hơn nữa, chúng con cũng không động đến gã."
Một bên Mạc Tử Thư cũng cười khổ một phen: "Được rồi, cụ thể thế nào cha cũng biết đại khái, chỉ là cha muốn nhắc nhở Diệp Lăng con."
"Mặc dù thực lực của con đã không còn nằm trong phạm vi suy nghĩ của người bình thường, nhưng bên cạnh con còn có người nhà, còn có những cô vợ kia, khụ khụ."
Nói đến đây, Mạc Tử Thư cũng ho khan một tiếng cảm thấy rất lúng túng. Nói về những cô vợ kia, hơn nữa còn là từ trong miệng của cha vợ như ông nói ra.
"Mấy đứa nó đều là người bình thường, cần cuộc sống bình thường, bao gồm cả người nhà của bọn nó, cho nên con nhất định phải suy nghĩ cho cảm nhận của bọn nó."
"Dù cho con có cường đại đến đâu, nhưng con không phải chỉ có một mình, chắc con hiểu ý của cha chứ."
Mạc Tử Thư chậm rãi nói, Diệp Lăng gật đầu, sao hắn có thể không hiểu ý trong lời của Mạc Tử Thư. Nếu như bạn đụng đến tôi, tôi không xử lý được bạn, được, tôi sẽ xử lý vợ bạn, người nhà của vợ bạn là được?
"Cha con đã biết, người cứ yên tâm đi, trong lòng con có chừng mực."
Diệp Lăng khẽ cười nói, Mạc Tử Thư gật đầu, lời nên nói ông cũng đã nói. Nói như vậy để Diệp Lăng biết nặng biết nhẹ, chẳng qua ông chỉ đề tỉnh hắn mà thôi.
"Vậy đi, chuyện con uy hiếp Hà gia, coi như bỏ đi. Chuyện là như vậy, ông Hà sai người tìm cha mấy lần, con xem thử?"
Mặt già Mạc Tử Thư đỏ lên, ông là người đứng đầu tiếp đãi bọn họ, rồi chuyện này lại liên quan đến con rể của mình, cho nên có thể sẽ gây ảnh hưởng đến mình.
Diệp Lăng mỉm cười: "Cha, cha đừng để ý chuyện này, yên tâm, con khẳng định sẽ không quá phận."
Lời nói ra giống như bát nước đã đổ đi, Diệp Lăng nói luôn luôn giữ lời. Tất nhiên nếu như Mạc Tử Thư nói rõ ràng không cho Diệp Lăng đi Hồng Kông gây chuyện với Hà gia kia, thì hắn tuyệt đối cũng sẽ đồng ý.
Cha vợ mà, nếu như chọc ông mất hứng, không có chuyện gì đều khó dễ mình, vậy mình chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Mạc Tử Thư gật đầu, vốn ông cũng không có ý định quản chuyện này, dù sao coi như ông không lo lắng cho Diệp Lăng, cũng phải lo lắng cho con gái của mình.
Mà ở một bên Mạc lão cũng hằn học nói: "Ta nói này lão Nhị, con cái đứa hỗn đản này, hiện tại sao lá gan ngày càng nhỏ vậy!?
"Người trẻ tuổi nha, nếu như không có một chút ngông cuồng kiêu ngạo, không có một chút mạnh mẽ, vậy sao gọi là người trẻ được?"
"Chỉ cần ông già này không chết, nếu ai dám đụng đến đến cháu gái cháu rể ta, lão tử đây một súng bắn chết nó, còn để nó làm bậy à. Tiểu Diệp à, con yên tâm, ông nội cho con chỗ dựa!"
"Không phải chỉ là một Hà gia Hồng Kông thôi sao, chỉ là một cọng lông gà mà lỗ mũi đã vểnh lên trời. Nếu không phải có chúng ta che chở, xí nghiệp của gã đã sớm đóng cửa rồi."
Nghe được Mạc lão nói như vậy, Mạc Tử Thư nhất thời xấu hổ cười, đây là chuyện gì, ông cũng chưa nói nhất định quản chuyện này, chẳng qua chỉ là hỏi một chút kết quả mà thôi.
"Cha, cha nhìn đi, con chỉ hỏi thử Diệp Lăng định làm thế nào mà thôi, ai không biết thấy cha nói như vậy còn nghĩ con mặc kệ con gái con rể mình đó."
Mạc Tử Thư nói lầm bầm, một bên Mạc lão cười lạnh một tiếng, nhất thời cả người Mạc Tử Thư giật mình: "Chuyện đó, cha à, cái gì con cũng không nói."
Diệp Lăng ngẩn người, há há, xem ra gia giáo của Mạc lão rất nghiêm, nếu không đường đường là cán bộ cao cấp của chính phủ sao có thể nhìn thấy cha mình như chuộc thấy mèo.
"Tiểu Diệp à cứ thoải mái mà làm, ông chống lưng cho con, đừng nghe cha vợ không tiền đồ này của con nói, đúng là bùn nhão không thể trát tường. Nếu có chút tiền đồ đã sớm mạnh hơn lão đại rồi, cũng sẽ không vùi mình làm một chức nho nhỏ trong chính phủ, đúng là làm mất mặt ông già này."
Mạc lão oán giận nói, Diệp Lăng xấu hổ cười, ha ha, đoán chừng cũng chỉ có Mạc lão dám nói thế.