Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 612 - Chương 612: Địa Chủ Cũng Không Có Lương Thực Dư

Chương 612: Địa chủ cũng không có lương thực dư

Ăn cơm tối xong, đột nhiên Diệp Lăng phát hiện hình như buổi tối hôm nay thiếu một người.

Mạc Tinh đâu, tên hỗn thế ma vương này đâu, sao ngày hôm nay em rể tiện nghi tới mà cậu ta lại không có ở nhà.

Kết quả vừa hỏi thì biết, tên này dẫn Lý Kỳ đi xem phim dạo phố, tất nhiên, Mạc Tinh cũng đã dẫn Lý Kỳ tới gặp Mạc lão và cha của hắn rồi.

Đối với cô bé Lý Kỳ này, thật ra người nhà Mạc gia cũng không phản đối. Dù sao bây giờ Mạc gia không giống với các gia tộc khác nữa, đối việc môn đăng hộ đối tuyệt đối phải ngăn chặn lại.

Bây giờ Mạc gia gần như là tồn tại đỉnh phong ở Hoa Hạ, cây to đón gió, cho nên đã định trước Mạc Tinh không thể nào kết hôn với thiên kim tiểu thư của các gia tộc khác, chuyện này là vì tránh hiềm nghi.

Mà một cô gái như Lý Kỳ vậy cũng là một lựa chọn rất tốt, Lý Kỳ cũng biết người đàn ông của mình rốt cuộc có bối cảnh cường đại như thế nào.

Khi thấy Mạc lão cười ha hả hỏi bối cảnh gia đình của mình, Lý Kỳ cảm giác đầu mình vang lên tiếng ong ong, trong đầu trắng xóa một mảnh.

Không nghĩ tới, tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà Mạc Tinh lại có loại gia thế này, sau khi đi ra khỏi Mạc gia Lý Kỳ còn cảm giác như đang nằm mơ.

Tất nhiên, tin tức tốt nhất là không ai phản đối Lý Kỳ, đây chính là kết quả tốt nhất dành cho hai người.

"Cái thằng nhóc kia, ông thấy qua mấy tháng nữa thì kết hôn đi, rồi sau đó nhanh sinh cho ông một chắt trai béo mập, lão già ông bây giờ vẫn còn chưa gặp được cháu đời thứ tư đây."

Mạc lão cũng cười ha hả nói, từ khi Diệp Lăng tẩy kinh phạt tủy cho lão gia tử, tinh thần và thân thể của ông đều rất khỏe mạnh, tâm trạng cũng rất tốt.

Diệp Lăng khẽ cười nói: “Ông ngoại, người yên tâm đi, sức khỏe Mạc Tinh rất tốt, sinh cho ông một chắt trai cũng không có vấn đề gì."

"Ừ ừ, đúng, còn có hai đứa nữa, ông cũng muốn chắt trai ngoại, nhanh đi, đừng để ông già này phải chờ lâu."

Mạc lão vừa nói chuyện vừa kích động gõ gõ quải trượng, mà sau khi lại nói mấy câu nữa với Diệp Lăng thì trở về phòng nghỉ ngơi.

Mạc Tử Thư nhìn cha của mình rời đi, nhất thời thở dài một hơi: "Diệp Lăng, con nói đi, ông cụ có biết phân rõ phải trái không, cha có nói gì đâu, lại bị mắng cả một tràng."

"Chẳng qua cha nghĩ, nếu như có thể nương tay một chút thì cứ nương tay đi, dù sao ông Hà cũng gọi cho cha mấy cuộc điện thoại, tất nhiên không thể thiếu trừng phạt, uy nghiêm Mạc gia không thể mất!"

Mạc Tử Thư nói xong lời cuối cùng, sắc mặt trở nên uy nghiêm, khí thế mười phần. Thân là đời thứ hai của Mạc gia, lời của ông có trọng lượng rất nặng, cho nên cũng đã dưỡng ra sự uy nghiêm này.

Diệp Lăng gật đầu, còn chưa mở miệng nói gì, một bên Mạc Tử Thư lại lôi kéo ống tay áo Diệp Lăng: "Con rể à, thương lượng một chút, Ngọa Long Túy kia, tối thiểu con cũng phải cho cha chai giá ngàn tám kia chứ?"

"Ngọa Long Túy con để lại cho cha bị lão gi taử đánh cướp hơn phân nửa, sau đó lại đưa cho mấy người bác kia, cha cũng rất khổ mà."

"Hiện tại mấy người anh em bên trong đại viên của cha cũng đều biết Ngọa Long Túy là do con sản xuất, vậy nên gần 100 chai mà cha giấu được kia cũng đã bị cướp sạch không còn nữa rồi."

"Hiện tại cha đây cũng phải uống tiết kiệm, thật bi thảm, con nói xem, cha có thảm hay không."

Diệp Lăng vừa nghe như vậy thì lập tức gật đầu: "Yên tâm đi cha, đây cũng không phải là chuyện to lớn gì, ngày mai con sẽ đưa trước cho cha 500 chai, sau khi cha uống hết thì gọi điện cho con, con sẽ tặng cha tiếp."

Sau khi Mạc Tử Thư nghe xong thì kích động gật đầu, hiện nay Ngọa Long Túy đã không cần làm bất kỳ quảng cáo nào nữa, toàn bộ xã hội thượng lưu Hoa Hạ đã gần như coi thứ đó là vật để thể hiện mặt mũi.

Nếu ai mời khách mà lấy ra được mấy thùng Ngọa Long Túy, vậy coi như nhà đó có mặt mũi lớn, tối thiểu phải có quan hệ rất tốt với Diệp Lăng. Mà nếu có quan hệ không tệ với Diệp Lăng, thì quan hệ với những người khác còn kém sao?

Trần Hoa đã gọi điện thoại khóc lóc kể lể nhiều lần, mỗi lần Diệp Lăng tặng rượu thì đều là mấy trăm bình, làm cho lòng Trần Hoa rỉ máu.

Vấn đề ở đây không phải là tiền, quan trọng là Long Đằng Tửu Nghiệp trữ rượu cũng không nhiều, không phải có câu châm ngôn địa chủ cũng không có lương thực dư sao.

Buổi tối, trên đường Trường An, ánh đèn sáng trưng, Diệp Lăng và Mạc Tư Thanh đứng ở ven đường, nhìn dòng xe cộ đi qua đi lại kia mà cảm thán thật sâu.

" Bảo bối, em nói muốn đi du lịch ở chỗ nào, thừa dịp mấy ngày nay có thời gian, anh đi cùng em."

Diệp Lăng khẽ cười nói, tất nhiên trước khi đi du lịch, hắn còn phải đi một chuyến đến Bảo Loan, nhổ cỏ tận gốc những tên hỗn đản bẩn thiểu kia.

"Trung nguyên Biện Kinh, Lạc Dương!"

Mạc Tư Thanh chậm rãi nói, xoay người sang chỗ khác, cười nhìn Diệp Lăng: "Mọi người nói, Đế Đô tám trăm năm là một truyền kỳ trong dòng lịch sử thời gian, là tồn tại đỉnh phong của triều đại phong kiến."

"Nhưng chân chính đứng sừng sừng không ngã trong dòng sông thời gian ngàn năm cũng chỉ có hai cố đô, em cảm thấy rất có hứng thú với nó, vẫn luôn muốn xem một chút."

"Chỉ là, một mình đi thì lại không muốn, nói thật, em chỉ là một cô gái nhỏ chưa va chạm cuộc đời."

"Em hiểu rõ cao thấp của Tứ Cửu thành, nhưng em lại rất ít ra ngoài, có phải rất kỳ lạ hay không?"

Diệp Lăng lắc đầu: "Vậy được, chúng ta sẽ đi Biện Kinh và Lạc Dương, anh cũng rất tò mò hai nơi này."

Hai cố đô của vùng Trung nguyên, thai nghén ra không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, mỗi một triều đại diệt vong đều không thể làm cho hai cố đô này sụp đổ.

Ngược lại, Lạc Dương và Biện Kinh vẫn đảm nhận một vai diễn trong yếu trong dòng thời gian nghìn năm dài đằng đẵng kia, vùng đất tràn đầy khói lửa chiến tranh giữa các triều đại.

"Ba ngày sau, chúng ta sẽ đi, ba ngày nay, trước hết em ở nhà chăm sóc mấy vị lão nhân kia, còn anh thì sẽ đi ra ngoài làm một chút việc, em ở Đế Đô chờ anh nhé."

Diệp Lăng mỉm cười nói, một bên Mạc Tư Thanh ngây ngẩn cả người, không hỏi Diệp Lăng đi làm gì, cô là một người phụ nữ rất thông minh, hiểu được khi nào nên hỏi thì hỏi.

Người đàn ông hy vọng người phụ nữ của mình, có một lúc nào đó thì phải ngốc một chút, mà không phải thông minh. Quan trọng hơn là, một người đàn ông đặc biệt như Diệp Lăng thì không thể quản chặt, nếu không, dây đứt, con diều sẽ bay theo gió.

Buổi tối hôm ấy, Diệp Lăng đi, không ai biết hắn đi đâu, chỉ là ở Bảo Loan, bên trong chợ đêm ăn vặt của thành phố nào đó, một đạo thân ảnh cao gầy đi trên con đường có chút vắng vẻ. Lúc trước, chỗ này rất là náo nhiệt, đoàn người chen chúc nhau mà đi, nhưng từ khi lãnh đạo của Bảo Loan làm ra quyết định sai lầm, đã làm cho lượng khách du lịch ở Bảo Loan giảm xuống không biết bao nhiêu lần.

Nhìn hai bên đường một đám ông chủ ngồi trên ghế, khuôn mặt tràn đầy sự lo âu, Diệp Lăng không khỏi lắc đầu.

Đây chính là tìm đường chết, đến khi mất đi, mới biết quý trọng, không có người cha đại lục quan tâm, thì mặc kệ là Bảo Loan, Hồng Kông hay là Hào Giang, nền kinh tế đều sụp đổ.

"Anh đẹp trai à, tới nếm thử đi, trầu cau chính tông của Bảo Loan, tới, tới nếm thử đi, không chỉ không mắc, mà còn ngon nữa."

Một tiếng phổ thông sứt sẹo vang lên, một cô gái ngực to trang điểm đậm chào hỏi Diệp Lăng.

Bình Luận (0)
Comment