Nhìn cô gái ở cửa hàng trầu cau bên cạnh chào hỏi với mình, Diệp Lăng xua tay, hắn ăn không quen vị của trầu, cho nên cũng không quan tâm có chính tông hay không.
Chẳng qua Diệp Lăng vẫn đi dạo vài quầy hàng, đi tới chợ đêm nổi tiếng nhất Bảo Loan, nếu như không nếm thử đồ ăn vặt nổi tiếng ở đây, có phải hơi có lỗi với mình hay không?
Hàu chiên, lạp xưởng lớn, vịt kho gừng...
Sau khi Diệp Lăng nếm những món ăn vặt nổi tiếng chính gốc của Bảo Loan xong thì nhịn không được gật đầu, càng đưa ra một kết luận rất tốt, mấy món đồ ăn vặt ở đại lục dùng thủ đoạn quảng cáo thành đồ ăn ở Bảo Loan, CMN đều là lừa gạt.
Hương vị khác nhau hoàn toàn, may mà Diệp Lăng cũng đến Bảo Loan, nếu không, không phải sẽ để cho mấy tên lừa gạt kia làm bẩn ấn tượng về mấy món nổi tiếng của Bảo Loan trong lòng Diệp Lăng sao.
Trong tay Diệp Lăng cầm mấy món đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn, chậm rãi đi dạo trên con đường, nhìn phong cảnh có vẻ đẹp khác đại lục.
Đột nhiên, Diệp Lăng nhìn thấy ở ven đường, có mấy cụ già tóc bạc trắng đang chơi cờ tướng, hắn không khỏi cảm thấy hứng thú đi tới.
Phải biết, ở đại lục cũng có thể thấy được cờ tướng khắp nơi, nhưng ở Bảo Loan, loại tình huống này lại rất hiếm thấy.
Cờ tướng được bày trên cái bàn của một quán nhỏ, trong quán cũng không có ai, vài cụ già đều đang hào hứng chơi cờ tướng, vô cùng vui vẻ.
Diệp Lăng cũng bị bộ dạng vui vẻ của bọn họ hấp dẫn, trực tiếp dừng lại, nhìn vài cụ già đánh cờ.
Nửa giờ sau, Diệp Lăng ngồi xuống trước mặt một người cụ già mặc quần áo thời Đường, cười hì hì, tay cầm một quân cờ màu đỏ, bắt đầu chơi cờ tướng.
Bên cạnh Diệp Lăng có vài cụ già dựng râu trừng mắt nhìn Diệp Lăng, người này, chẳng lẽ không biết thành ngữ xem cờ thì không nên nói sao?
Cộp cộp, Diệp Lăng không ngừng chỉ nước cờ cho vài cụ già, kết quả có vài ông cụ rất dứt khoát, trực tiếp nhường lại chỗ ngồi cho Diệp Lăng. Của cậu đó, ông đây nhường chỗ cho cậu được chưa.
Diệp Lăng này, bàn về những mặt khác thì tạm được, ở phương diện cờ tướng thì không được tốt giống như nhân phẩm của hắn vậy, cái miệng kia nói ra là có thể làm cho người ta tức chết.
Vài cụ già nhìn bộ dạng này của Diệp Lăng đều nghiến răng nghiến lợi, ở đây lâu như vậy, chưa thấy qua nhóc nào đáng ghét như vậy, làm cho lòng người ta vừa gấp gáp vừa hưng phấn, bỏ đi bỏ đi, về nhà xem ti vi thôi.
Kết quả có mấy cụ già rời đi chỉ còn lại Diệp Lăng và ông Vương ngồi ở đối diện.
Hai người đánh bất phân thắng bại, từng nước cờ đều phải nghĩ sâu tính kỹ, đặc biệt là Diệp Lăng, tràn đầy sát khí, sau lưng giấu đao.
“Tên nhóc nhà cậu, nếu trên người có chút lông lá thì chính là một con khỉ thành tinh, tới tới tới, lại đánh một ván nữa, lão già này không tin, ta lại thua một tên nhóc con.”
Đối diện ông Vương cắn răng nói, rất hiển nhiên, ông không phục với ván cờ thất bại này, Diệp Lăng cũng gật đầu, đánh thì đánh.
Hai người lại bắt đầu một ván mới, đánh đến vui sướng tràn trề, lúc Diệp Lăng và ông Vương hăng hai nhất thì đột nhiên một bàn tay hung hăng vỗ lên bàn cờ.
“Lão già kia! Quán của các người nên giao phí bảo vệ rồi, nếu còn không đóng nữa, lão tử đốt quán này của ông!"
Diệp Lăng âm trầm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tên vừa gầy vừa xấu mang guốc gỗ cao giọng quát lên, phía sau còn có vài tên côn đồ mặc áo ba lỗ, vai xăm hình rồng.
“CMN, mày làm rối bàn cờ của tao rồi, mày có biết hay không?”
Diệp Lăng cắn răng gầm nhẹ, mẹ nó, đang lúc hăng hái, mày có biết, một cái đập bàn của mày, đã làm tiêu sạch sự hăng hái của ông đây không.
Tên mang guốc gỗ lập tức cười ha hả lên, vỗ gò má của Diệp Lăng vang lên tiếng ba ba ba: “Lão tử đập bàn cờ của mày thì sao?"
“CMN nhanh giao tiền ra đây, không giao tiền, lão tử đây không chỉ đập bàn cờ, còn muốn phá quán, đánh người!”
Kẻ này nói còn chưa dứt lời thì nhìn thấy một nắm đấm đang hung hăng đánh về mũi mình, cảm giác được một trận đau đớn, gã che mũi liên tục lùi về phía sau mấy bước.
“Phá quán đánh người? Phá cái cọng lông, cút cho tao!”
Diệp Lăng nhất thời nóng nảy lên, đi nhanh một bước, thùng thùng, lại hung hăng đánh hai quyền vào bụng của tên kia, rầm một tiếng tên mang guốc gỗ trực tiếp ngã xuống đất.
“Thằng nhãi, mày biết anh ấy là ai không? Anh ấy là Hỏa Long ca, mày muốn chết phải không, nhanh quỳ xuống nhận sai với anh Hỏa Long đi, nếu không tao chém cả nhà mày!”
Một tên côn đồ đứng phía sau tên được gọi là Hỏa Long kia giận dữ quát lên, Diệp Lăng cười lạnh một tiếng: “Hỏa Long ca? CMN tao chỉ biết quả thanh long thôi!”
Răng rắc một tiếng, Diệp Lăng đập một quyền vào mũi của tên côn đồ kia, máu mũi chảy xuống từ hai lỗ mũi, một màn này làm cho tất cả mọi người đều choáng váng.
Ai ai, sao lại thế này, sao tên này lại không dựa vào những quyển truyện võ thuật. Dựa theo truyện võ thuật, tên này nên quỳ xuống nói xin lỗi, tên này không biết uy danh của anh Hỏa Long sao.
“Tên nhóc mày xong đời rồi, tao cho mày biết, lão tử là anh em kết nghĩa của Song Hoa Hồng Côn Tứ Hải Bang, mày muốn chết à, chờ đó, tao sẽ gọi người đến!”
Hỏa Long ca kia đau đớn kêu lên, lập tức giơ tay lên, một đạo pháo hoa phóng lên cao, trực tiếp bay lên bầu trời, nổ ra một chữ cứu to lớn.
“U, một mũi tên xuyên trời, thiên quân vạn mã tới? Mày còn chơi trò này với ông đây?”
Lập tức Diệp Lăng cảm thấy vui vẻ, mày cho rằng đây là đang đóng phim hả, hắn trực tiếp đạp bay tên Hỏa Long ca kia, sau lưng mấy tên côn đồ muốn tiếp Hỏa Long ca, kết quả trực tiếp bị một lực lượng đè ngã.
“Mày chờ đó, chờ đó, nếu mày đi thì mày chính là cháu của tao!”
Mấy tên này vội vã bò dậy từ dưới đất sau đó lại vội vàng chạy đi, Diệp Lăng cười khinh thường. Tứ Hải Bang, thật đúng là khéo, ông đây muốn tìm, chính là Tứ Hải Bang!
Sau khi xoay người, Diệp Lăng khom lưng với ông Vương nói: "Cụ ơi, đã gây phiền phức cho cụ rồi, chẳng qua cháu sẽ giải quyết phiền phức này rồi mới đi.”
“Người trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ này của cháu chắc là người tới từ đại lục, cháu có biết ý nghĩa của Tứ Hải Bang ở Bảo Loan là như thế nào không?"
Ông Vương mỉm cười, ngồi xổm trên đất nhặt lên từng quân cờ đang rải rác nằm lộn xộn, sau đó chỉ vào cái ghế ý bảo Diệp Lăng ngồi xuống.
Diệp Lăng nhún vai, còn có thể có ý nghĩa gì, cũng chỉ là thế lực ngầm mà thôi, đối với hắn mà nói, ngay cả châu chấu cũng không được tính, dù sao châu chấu còn có chút thịt.
“Người đứng đầu Tứ Hải Bang được xem là người có lực ảnh hưởng lớn trong thế giới ngầm ở Bảo Loan, cháu nên biết chuyện này đại biểu cho cái gì."
“Cho nên, mấy tên kia nói cháu gây ra đại họa là một chuyện rất đúng.”
Ông Vương cười nói, Diệp Lăng lại hơi nghi hoặc một chút, ai, dựa theo lời cụ nói, hình như cụ rất sợ đi, nhưng sao cụ lại cười không tim không phổi như vậy?
Không đúng không đúng, xem ra Ông Vương này không phải là người thường, chuyện khác thường tất có bí mật.
“Không sao, quấy rầy hai người chúng ta chơi cờ, cho nên mấy tên đó phải bị nghiêm phạt, còn gây ra họa, ha hả, thật ra cháu cảm thấy không phải chuyện gì lớn, chỉ là gây phiền phức cho cụ mà thôi.”
Ông Vương cũng lắc đầu nói: “Tại họa cái gì mà tai họa, chỉ là thu phí bảo vệ, bàn về chuyện này, ông còn là tổ tông của bọn nó đấy chứ."