Diệp Lăng vừa nghe ông Vương nói như vậy thì nhất thời hứng thú, ha ha ha, dựa theo cụ già này nói, xem ra trước đây cụ cũng đi theo con đường này, không chừng trước đây còn rất uy phong nữa.
“Cháu nói cụ này, nghe cụ nói như vậy, trước đây chắc cụ là một côn đồ không nổi tiếng đúng không?”
Diệp Lăng cười hì hì, dù sao hiện tại hắn cũng không bận chuyện gì, vậy thì nói chuyện phiếm với ông Vương thôi, còn có thể giải buồn một chút, về phần Tứ Hải Bang, hắn vẫn có thể chờ được.
Ông Vương bĩu môi: “Ông có thể nói cho cháu biết, năm đó, ông đây là côn đồ nổi tiếng, cái gì mà không nổi tiếng, ông đây không vô dụng như vậy."
“Hiện tại già rồi, đều là thế giới của người trẻ các cháu, ông cũng nên nghỉ ngơi rồi, kết quả lại gặp phải chuyện phiền phức này, cháu nói có xui hay không."
Diệp Lăng nghe Ông Vương nói như thế, nhất thời ngẩn người, ai ai, cảm giác đây không phải là cửa hàng của ông cụ này?
CMN sẽ không phải là nghĩ sai rồi đi, mấy tên đáng chết kia, không có mắt nhìn, cũng chưa nhìn rõ đã thu loạ tiền bảo vệ.
Nếu như hắn là đại ca thì đã móc hai con mắt của bọn kia ra rồi, đổi thành mắt chó hợp kim.
“Cái quán này là một sản nghiệp nhỏ trong tài sản của ông ở Bảo Loan, ông đây lúc còn trẻ thì ở đại lục, sau đó thì đến nước Mỹ, hiện tại đi du lịch khắp nơi trên thế giới, coi như là đang hưởng thụ cuộc sống.”
Từ trong túi ông Vương lấy ra một tẩu thuốc, bỏ thuốc lá vào, sau đó châm lửa, hút một ngụm.
Diệp Lăng ngửi mùi thuốc, lập tức tỉnh tảo, thuốc lá này tuyệt đối không phải loại bình thường, trong nồng đậm lại lộ ra sự thuần hậu, một cỗ thuốc lá thơm ngọt tràn đầy không gian.
“Dựa theo lời của cụ nói, vậy chuyện của cụ cũng có thể viết thành một quyền sách giáo khoa rồi.”
Diệp Lăng trêu ghẹo nói, ông Vương gật đầu, bĩu môi nở nụ cười: “Ha, cháu khoan nói đã, chuyện của ông cũng không có gì phải nịnh nọt cả, kém hơn Giáo Phụ nước Mỹ. Lão đầu tử bên ấy, thấy ta cũng phải cúi đầu kêu một tiếng đại gia, cháu tin không?”
“Tin, sao lại không tin!”
Diệp Lăng cũng liên tục phụ họa nói, trong lòng lại nói, tin cụ? Tin cụ thì cháu là kẻ ngu rồi, Giáo Phụ thấy cụ thì kêu một tiếng đại gia?
Cụ đúng là biết nói đùa, tại sao cụ lại không nói đám cây ca cao của đám người châu Phi thấy cụ còn phải giả thành cừu đây, sao hắn lại phát hiện cụ già này càng nói càng xa chủ đề rồi.
Ông Vương nhìn thấy biểu tình này của Diệp Lăng cũng biết nhóc này không tin mình, chẳng qua ông cũng không nhiều lời, hơn nữa còn nở nụ cười, đến tuổi này rồi còn truy vấn chuyện gì nữa, thật không có ý nghĩa.
“Nhóc con cháu rất tốt, ông rất có hứng thú với cháu, không chừng, ông chỉ định cháu làm người nối nghiệp của ông.”
Ông Vương cười ha ha, lập tức Diệp Lăng vô cùng hoảng sợ: “Ái chà chà cụ ơi, nếu như cụ nói như vậy, con đây liền cảm ơn cụ, yên tâm, một lát nữa dù có liều mạng thì cháu cũng sẽ bảo vệ cụ.”
Hai người nhìn nhau đều ngẩn người, sau đó lập tức cười ha hả lên, một lớn một nhỏ vừa nói vừa nghe, nói nghiêm chỉnh thì giống như thả con bê ra chơi vậy.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên ngã tư đường thổi tới một trận gió lạnh, ở đầu đường phía xa xa kia một đoàn người đông nghìn nghịt đang chậm rãi đi tới nơi này.
Trên đường phố chợ đêm, những quán khác thấy vậy, đều hoảng sợ vội vàng đóng cửa, việc này không liên quan đến mình.
Diệp Lăng thấy một màn như vậy, nhất thời nở nụ cười, cách đó không xa, tên Hỏa Long ca ngẩng đầu chậm rãi đi bên cạnh một người đàn ông sắc bén.
Phía sau, khoảng trăm tên côn đồ cằm gậy bóng chày, không kìm chế vừa đi vừa cười nhìn Diệp Lăng, sát khí cuồn cuộn.
“Nhóc con, cháu có thể chống được sao?”
Ông Vương thấy một màn như vậy thì cười hỏi Diệp Lăng, Diệp Lăng bĩu môi: “Cụ à,một lát nữa cháu sẽ cho cụ kết quả chính xác, cụ nói được không?”
“Cụ đó, ở nơi này nhìn là được, cháu sẽ cho cụ xem một trò hay, chưa thấy cảnh đánh võ đúng không? Thấy rồi cũng không cần gấp, màn này còn phấn khích hơn nhiều cảnh đánh võ trong phim nữa.”
Diệp Lăng cười hì hì, xoay người đi tới chỗ đám người đông nghìn nghịt kia. Ông Vương cũng gật đầu, không tồi, thật ra cũng có chút lo lắng, không phải là loại nằm trong dự đoán.
Đang lúc Diệp Lăng rời đi, một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi thở hổn hển chạy tới, đi tới bên cạnh ông Vương thì cúi đầu cung kính nói: “Lão gia tử, tôi nghe được tin tức thì lập tức đến đây, đều phế đi chứ?”
“Nếu ta muốn phế thì đã sớm để cho cậu ra tay rồi, đừng nóng vội đừng nóng vội, tới tới tới, ngồi xuống xem trò hay.”
Ông Vương mỉm cười, người đàn ông trung niên ngẩn người, không biết trong lòng lão gia tử muốn làm cái gì, chẳng qua vẫn cung kính ngồi xuống.
“Thằng nhãi mày đánh anh em của tao, mày nói xem, chuyện này tính như thế nào?”
Quạ Đen, một trong Song Hoa Hồng Côn của Tứ Hải bang, là một trong những người có thể giúp đỡ mấy anh em dưới tay, tất nhiên, địa vị cũng không thấp, là một Đường Chủ của một nhánh.
Diệp Lăng nhìn Quạ Đen một chút, rồi lại nhìn Hỏa Long ca ở bên cạnh, không thể nín được cười: “Làm sao bây giờ? Rau trộn*!”
Quạ Đen gật đầu: "Một khi đã như vậy, vậy được rồi, mày nói biện pháp ra đi, ông đây nhận, thật ra tao muốn nhìn thử một chút, một tên từ đại lục tới đây rốt cuộc có bao nhiêu dũng khí!”
Đông, Quạ Đen giậm chân, thân thể giống như đạn pháo, hung hăng xông tới chỗ Diệp Lăng, bỗng nhiên khuỷu tay dùng sức, mang theo một tia tàn nhẫn. Nếu đụng vào người khác, tối thiểu xương sườn cũng gãy mấy cái.
Mấy tiểu đệ sau lưng đều vô cùng kích động, giơ gậy bóng chày lên, hô to lão đại cố lên.
Diệp Lăng không nhúc nhích chút nào, đến khi Quạ Đen đi tới gần Diệp Lăng, đột nhiên cánh tay Diệp Lăng kẹp một cái, trực tiếp kẹt gắt gao khuỷu tay của Quạ Đen lại.
Ầm, Diệp Lăng ra quyền, một quyền đập vành mắt của Quạ Đen, làm cho Quạ Đen cảm thấy đau đớn, nhe răng nhếch miệng, kết quả lúc chưa phục hồi lại tinh thần, một con mắt còn lại cũng bị đập đau.
“Mẹ nhà nó! Làm thịt tên hỗn đản này cho tao!”
Nhất thời Quạ Đen nóng nảy lên, trong lòng cũng dâng lên một tia không ổn, một kích hung mãnh của gã, cứ như vậy bị hắn ngăn lại một cách hời hợt?
Xem ra gã đã gặp kẻ tàn nhẫn rồi, chẳng qua không sao cả, phía sau gã còn có khoản một trăm tiểu đệ, cho dù hắn rất mạnh, cũng phải mệt chết!
Tao đánh không lại mày, được rồi, tao sẽ để cho một đống người đánh mày, mệt cũng phải mệt chết mày!
Diệp Lăng cười hì hì, bỗng nhiên một tay bắt lấy cánh tay Quạ Đen, sau đó tàn nhẫn lôi kéo một cái, nhất thời Quà Đen trực tiếp mở to hai mắt, đám côn đồ trực tiếp đánh tới Diệp Lăng.
Hưu, Diệp Lăng biến mất, mọi người đều choáng váng, lúc tỉnh táo lại, Diệp Lăng đã đang cầm một cái roi trong tay, trực tiếp vung roi đánh bay mười mấy tên côn đồ.
Bùm!
Diệp Lăng cười dữ tợn, bỗng nhiên nắm chặt hai tay, răng rắc răng rắc, thanh âm khớp xương vang lên làm cho người ta cảm thấy rùng mình trong lòng, gặp phải tên đã được huấn luyện rồi.
“Tứ Hải Bang? Song Hoa Hồng Côn?”
“Tới tới tới, thật ra tao muốn nếm thử một chút, Song Hoa Hồng Côn sẽ đánh cho ông đây phục, hay ông đây biến mày thành đầu quẹt diêm!”
Hưu, Diệp Lăng phóng tới đám côn đồ rồi đấm ra một quyền, trực tiếp đánh nát mấy gậy bóng chày đang đánh tới chỗ hắn, sau đó lại đánh ra một quyền nữa, trực tiếp đánh ngã sáu tên côn đồ.
Nhìn Diệp Lăng dũng mãnh phi thường như vậy, ở cách đó không xa Ông Vương cũng nở nụ cười, nụ cười có chút thần bí.