Long Môn, là một thế lực truyền thừa ngàn năm, một khi nắm giữ trong tay, không thể nghi ngờ là nắm giữ một con gà biết đẻ trứng vàng.
Ngay cả Diệp Lăng cũng động tâm, hết cách rồi, đừng thấy hiện tại hắn đã là cường giả Thần Anh trung kỳ đáng sợ nhưng tuyệt đối không ngăn cản sự dụ hoặc hào phóng trước mắt này.
Vương Thiên Hào nhìn Diệp Lăng đang suy nghĩ, mỉm cười, đứng dậy, vỗ vai Diệp Lăng: "Nếu như ông là cháu, nhất định sẽ không suy nghĩ thêm."
"Ông lựa chọn cháu là bởi vì cháu rất mạnh, có thể dẫn dắt Long Môn đi trên con đường càng huy hoàng hơn, cháu không cần suy nghĩ nhiều, ít nhất đây không phải là âm mưu nhằm vào cháu. Nói khó nghe một chút chính là Long Môn cũng không có tư cách hãm hại cháu.”
"Mà trong Long Môn, thế hệ sau mà ông xem trọng vẫn còn quá nhỏ. Mà người khác lại không thể nào trở thành Môn chủ Long Môn. Cháu nên biết, nếu như không có thực lực mạnh, lại cứng rắn bị đẩy lên vị trí kia, kết cục nhận được chỉ có thất bại mà thôi."
Vương Thiên Hào cười, sau đó ngồi xuống một cái ghế, đôi mắt liếc nhìn Tào Hồng bên cạnh. Tào Hồng gật đầu, nâng bình trà lên rót đầy ly trà.
"Nếu như cháu đồng ý, lấy ly trà này kính ông, nói như thế nào đi nữa, ông cũng coi như là ông của cháu đúng không."
Vương Thiên Hào cười hì hì, Diệp Lăng bĩu môi: "Hừ, cả ngày mắng người ta ông nội mày, hôm nay khen ngược, bị chiếm tiện nghi còn không thể mở miệng nói lời nào."
"Đến đây đi, ông Vương của cháu, lấy ly trà này đi, công việc khổ cực này, cháu nhận!"
Vương Thiên Hào chỉ Diệp Lăng nói: "Cháu đúng là một con tiểu hồ ly, được tiện nghi còn khoe mẽ, hợp tác với cháu, ông phải cẩn thận một chút mới được."
Diệp Lăng thì sững sờ, lập tức vỗ ngực một cái: "Ai, cháu nói này ông Vương, ông nói như vậy là có ý gì, ai là tiểu hồ ly, nếu nói như vậy thì ông không phải là lão hồ ly sao."
Vương Thiên Hào không nói chuyện, nhìn Tào Hồng hỏi: "Chuyện ta để cho cậu điều tra như thế nào rồi?"
Tào Hồng nhìn Vương Thiên Hào một chút, lại nhìn Diệp Lăng một chút: "Lão gia tử, bên kia truyền tin tức đến, gia tộc Dracula đã bắt đầu tìm kiếm nơi ẩn thân của lão tổ họ, hy vọng dùng máu tươi của bọn họ để thức tỉnh lão tổ."
"Lão tổ ? Tộc Dracula? Có ý gì?"
Diệp Lăng sững sờ, có ý gì, chẳng lẽ hắn vừa mới vào Long Môn, đã phải bị vướng vào chuyện chó má gì rồi?
Vương Thiên Hào gật đầu, nhìn Diệp Lăng đang không hiểu gì, lập tức vỗ tay hắn nói: "Nhóc con, cháu nên biết, Long Môn chúng ta có thế lực lớn như vậy, có mấy kẻ thù cũng rất bình thường."
"Chuyện đó, cháu muốn hỏi một chút, tộc Dracula là thứ gì? Lão tổ của bọn họ là ai?"
Diệp Lăng rất khẩn cấp muốn biết, mẹ nó, trong vô hình hắn lại tự tạo cho mình một kẻ thù.
"Há, tộc Dracula chính là Quỷ Hút Máu một nhánh trong mười ba Thân Vương, không có gì lớn, cường giả mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ mà thôi, đối với cháu mà nói, chỉ là một con kiến hôi?"
Nghe được Vương Thiên Hào khen mình như vậy, Diệp Lăng nhanh chóng ngẩng đầu ưỡn ngực, mẹ kiếp, chuyện này còn cần phải nói sao. Kim Đan hậu kỳ, không cần hắn ra tay, phái lão sắc côn Ngạo Hồng Trần kia đi là được?
"Ừ, lúc nào tranh đấu với Long Môn chúng ta, bọn họ vẫn luôn ở vào thế yếu, nhưng gia tộc này lại không biết xấu hổ, đánh không lại chúng ta thì nghĩ đến chuyện thức tỉnh lão tổ, thật là, không biết bọn họ có cảm thấy xấu hổ một chút nào hay không."
"Ồ đúng, lão tổ của bọn họ, khẳng định cháu đã nghe qua, Cain, nghe nói qua chưa?"
Sau khi Diệp Lăng nghe được cái tên này, lập tức sửng sốt, Cain? Mẹ nó, ông đây lên phải thuyền giặc rồi!
"Ông Vương! Ông nội ông! Ông đây không làm! CMN ông đùa cháu hả. Cain, đây chính Thủy Tổ của tộc Quỷ Hút Máu, nếu tên đó còn sống, mẹ nó đã sớm thành thần rồi!"
"Đánh? Còn đánh cái rắm, dứt khoát chìa cổ cho tên đó cắn còn tốt hơn, phản kháng cái cọng lông!"
Mẹ nó, Cain, lúc trước ở Tiên Giới, Diệp Lăng đã nghe nói về đại danh của lão khốn kiếp này, đây chính là đại ma đầu đại danh đỉnh đỉnh ở Thiên Giới, mẹ nó tuyệt đối là tồn tại cấp bậc Tiên Đế.
Nếu tên đó thức tỉnh, còn đánh cái sợi len, trực tiếp chịu chết đi cho rồi.
Vương Thiên Hào sững sờ, ai ai, người trẻ tuổi nhà cháu, sau lại chửi đổng lên như vậy, không biết kính già yêu trẻ hả? Đây là nói cho ai nghe, một lời không hợp thì mắng người, ta khinh bỉ cậu!
"Cháu đừng vội, đó chính là nhân vật trong thần thoại thôi, đi chỗ nào tìm được? Nếu thật bọn họ đã sớm thức tỉnh Cain rồi, ông thấy, Thượng Đế cũng gần xuất hiện rồi, dù sao chính là tử địch, tử địch đó!"
Nghe được Vương Thiên Hào nói như vậy, Diệp Lăng hít sâu một hơi: "Cháu nói cho bọn ông biết, Cain thật sự tồn tại, chẳng qua tên đó không ở Trái Đất, nhưng không thể bài trừ chuyện phân thân của tên đó có thể xuống đây."
"Cho nên, các người vẫn nên cẩn thận một chút đi, chuyện đó, cháu đây rút lui trước."
Vừa nói xong, Diệp Lăng liền muốn đi, một bên Vương Thiên Hào lập tức sửng sốt, trực tiếp đứng lên, kéo lấy quần áo Diệp Lăng: “Này này, cháu là một tên khốn kiếp, sao có thể không trượng nghĩa như vậy?"
"Trượng nghĩa? Đầu năm nay trượng nghĩa đáng mấy đồng tiền, mẹ kiếp, mạng nhỏ quan trọng hơn được không!"
Diệp Lăng khinh thường nói, nếu lão già kia thực sự hạ giới, sợ rằng hắn phải cho đám người Huyền Nữ đến cứu mạng,chứ đừng nói đến chuyện khác, mẹ nó vốn không cùng một cấp bậc nha.
Lập tức Vương Thiên Hào trừng lớn con mắt: "Cháu là tên khốn kiếp! Được được, cháu đi, cháu đi đi!"
"Vốn ông còn tưởng rằng, đàn ông đẹp trai, bình thường đều là nhất ngôn cửu đỉnh, có ý thức trách nhiệm tốt, ha hả, xem ra là ông nhìn lầm cháu!"
"Người có dáng vẻ như cháu, chính là một tên gặp kẻ thù liền trốn, bỏ đi bỏ đi, dù cho là Cain xuất hiện thì như thế nào, chẳng lẽ Long Môn ông sợ tên đó?"
"Cùng lắm thì có một cái danh trung liệt vậy!"
Sau khi Vương Thiên Hào nói xong thì nổi giận đùng đùng ngồi lại trên ghế, Diệp Lăng nhất thời trợn to con mắt: "Kháo! CMN ông đừng tỏ vẻ được hay không, ông đây đẹp trai như vậy, ông nhìn tướng mạo của cháu cũng có thể nhìn ra nhân phẩm của cháu được à!"
"Không phải chỉ là tên Cain thôi sao! Dám ra đây thì cháu đánh cho tàn phế! Ông đây đi trước làm một ít chuyện, tối nay ông cháu mình lại nói chuyện tiếp!"
Vương Thiên Hào cười hì hì, nói với Tào Hồng: "Đi, theo Môn chủ mới của các cậu làm việc đi, điều động tất cả lực lượng của chúng ta ở Bảo Loan, làm đẹp một chút!"
"Ông chính là một lão hồ ly!"
Diệp Lăng cắn răng nghiến lợi nói.
Một bên Vương Thiên Hào cũng xua tay nói: "Ai, cháu chính là một tiểu hồ ly!"
Tào Hồng nhìn hai người, trong lòng run rẩy. Mẹ nó, hai cáo già, từng người đều là chủ nhân được lợi còn khoe mẻ, tâm cơ sâu không lường được.
Bên trong một căn biệt thự ở bên cạnh nội thành, Quạ Đen ngồi trên ghế sô pha, thân trên còn quấn băng vải, xương sườn của gã bị Diệp Lăng đánh gãy ba cái.
Quạ Đen hung hăng hít vào một ngụm thuốc lá, trong con ngươi của gã hiện ra ánh sáng lạnh lẽo: "Tao nói này Hỏa Long, ông đây có thể cho rằng mày đang lừa tao không?"
Ở đối diện Quạ Đen ngoại trừ mấy đàn em nghiêm nghị đằng đằng sát khí kia, thì còn có Hỏa Long đang run rẩy cả người.
Hỏa Long nghe xong lời của Quạ Đen, thì lập tức sửng sốt nói: "Đại ca, anh đừng có ầm ĩ được không, chúng ta chính là anh em kết nghĩa cắt máu ăn thề đấy."
"Vậy mày nói thử xem, hôm nay tao tổn thất lớn như vậy, nên tìm người nào tính đây?"
Quạ Đen đứng dậy, đi tới bên cạnh Hỏa Long, khóe miệng hơi nhếch lên, cười lạnh một tiếng.