Nghe Diệp Lăng nói từng chuyện một, Ô Nha vô cùng run rẩy, trong lòng gã chứa đầy sợ hãi và chấn động.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, những việc mà Diệp Lăng nói, mỗi một chuyện đều là tuyệt mật!
Không có ai biết cả, bao gồm cả những cấp dưới thân tín, toàn bộ đều đã bị gã ném xuống biển làm mồi cho cá ăn, thế nhưng sao hắn lại biết hết tất cả mọi chuyện chứ!
“Không! Không thể nào, mày rốt cuộc là ai, mày rốt cuộc là ai! Có phải mày đang nhằm vào tao hay không!”
Ô Nha hoảng sợ đặt mông ngồi xuống ghế sofa, gã đã hoàn toàn choáng váng, gã không biết phải giải thích những việc không khoa học này như thế nào.
Diệp Lăng cười lạnh một tiếng: “Một năm trước, mày nhìn trúng người phụ nữ của của đại ca Lưu Tứ Hải của mày, cho tới bây giờ, có vẻ như cô ta vẫn là tình nhân của mày thì phải?”
“Tao nghĩ, nếu như đại ca của mày biết được chuyện này, mày nghĩ xem, người được xưng là ông vua không ngai của Bảo Loan sẽ làm gì với mày đây?”
Nói xong, Diệp Lăng cũng ngồi xuống ghế sofa, sau đó đốt một điếu thuốc, cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng nhìn Ô Nha.
Những việc mà hắn nói chính là những việc mà Tào Hồng đã cung cấp, thậm chí ngay cả mẹ con của Ô Nha, cũng là do Tào Hồng phái người đi bắt, sau đó mang về trụ sở bí mật của Long Môn.
Long Môn, đó là thế mạnh nhất của thế giới ngầm, nếu như họ muốn biết rõ một chuyện, thì đó chính là một việc cực kỳ đơn giản, giống như đưa tay vào đũng quần bắt con gà con.
“Nói đi, rốt cuộc mày muốn làm cái gì!”
Ô Nha lạnh cả người, nếu như Lưu Tứ Hải biết được việc này, vậy thì gã nhất định sẽ xong đời, với thủ đoạn của Lưu Tứ Hải, ngay cả một cái chết thống khoái cũng là một hy vọng xa vời đối với hắn.
Phải biết, đại danh của Lưu Tứ Hải ở Bảo Loan gần như có thể khiến một đứa trẻ ngừng khóc, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để biết thủ đoạn của ông ta tàn nhẫn đến mức nào.
Diệp Lăng mỉm cười: “Được, thẳng thắn lắm, mày cũng không không cần phải nghĩ nhiều đâu, loại người như mày quả thật không đáng để tao phải nhằm vào mày.”
“Hơn nữa, lần này tao còn phải giúp mày, tao hỏi mày, mày có hứng thú trở thành đại ca của Tứ Hải Bang, thay thế vị trí của Lưu Tứ Hải hay không?”
Diệp Lăng cười nói, Ô Nha lập tức trợn to mắt: “Cái gì! Mày muốn tao phản bội Tứ Hải Bang, phản bội đại ca tao?! Không được!”
“Được, không được thì thôi, vậy thì mày hãy thu thập đồ của mày sau đó chuẩn bị chạy trốn đi, à đúng rồi, tao nghĩ tốt nhất mình nên đi tìm thêm một người phụ nữ khác, để cho cô ta sinh cho mày một thằng con trai, nếu không thì hương hỏa sẽ bị chặt đứt đó, một khi đến Địa Phủ, mấy lão tổ tông của nhà mày nhất định sẽ không tha cho mày đâu.”
Nói xong, Diệp Lăng liền đứng lên chuẩn bị rời đi, Ô Nha nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cuối cùng vẫn không biết nên làm gì, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Mẹ nó, thôi kệ đi, bạn chết nhưng mình không chết là được!
Phịch một tiếng, Ô Nha trực tiếp quỳ xuống, Diệp Lăng đang chuẩn bị rời đi lập tức xoay người lại gật đầu, hắn đi tới sờ đầu Ô Nha giống như đang sờ một con chó.
“Không tệ, rất có tính giác ngộ, làm tốt bổn phận của mày, làm một con chó biết nghe lời, thì mày sẽ được sống lâu thêm một chút.”
Diệp Lăng nói xong thì liền ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Ô Nha, chân bắt chéo nhau, mỉm cười: “Đứng lên đi, theo như tao được biết, ngày mai sẽ diễn ra hội nghị thường kì của Tứ Hải Bang mày, tao nghĩ ngày mai sẽ là cơ hội tốt nhất, mày thấy sao.”
Ô Nha gật đầu: “Công tử nói đúng lắm, cậu nói thế nào, tôi liền làm theo thế đó.”
Lúc này Ô Nha đã không còn sự lựa chọn nào khác, gã là người thông minh, nếu như đã quyết định làm một con chó, vậy từ giờ trở đi, gã nhất định sẽ làm tốt bổn phận của gã.
Đương nhiên, nếu như tìm được cơ hội, gã nhất định sẽ xé Diệp Lăng thành từng mảnh nhỏ, không để cho hắn có một chút cơ hội sống sót!
Đương nhiên Diệp Lăng cũng hiểu rõ bản tính của Ô Nha, chẳng qua đối với hắn mà nói, phản bội chẳng khác nào hủy diệt, phản bội là vì lợi thế hoặc lực uy hiếp không đủ.
Nói chuyện với Ô Nha một lúc lâu, sau đó Diệp Lăng liền đứng dậy xoay người rời đi, Ô Nha nhìn theo bóng lưng của Diệp Lăng, khuôn mặt gã trở nên vặn vẹo.
Sỉ nhục, đúng là sỉ nhục, từ trước giờ, gã chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày gã trở thành bộ dạng thảm bịa này, hơn nữa còn thực sự biến thành một con chó.
“Hắn nói hắn đã có con át chủ bài để giúp mình, con át chủ bài của hắn, rốt cuộc là cái gì!”
Ô Nha thì thào, thế nhưng việc quan trọng nhất hiện tại chính là bố trí những hành động kinh thiên cho ngày mai, mặc kệ thế nào, đối với Ô Nha mà nói, thành bại của ngày mai, đều sẽ trở thành một trận đấu sống chết.
Buổi trưa, ở bên trong một trang viên, có rất nhiều chiếc xe xa hoa mới tinh đang được lái vào, nơi này là sào huyệt của Tứ Hải Bang, cũng là trụ sở bí mật của Lưu Tứ Hải.
Sự canh phòng bảo vệ ở nơi này không hề thua kém với vị lão đại có quyền hành lớn nhất ở Bảo Loan kia, dù sao thì an toàn mới là quan trọng nhất với người được xưng là ông vua không ngai - người thống lĩnh thế lực ngầm của Bảo Loan.
Một chiếc xe S 600 màu đen chậm rãi lái vào trang viên, Ô Nha bước xuống xe, mấy tên đàn em ở xung quanh vội vã chào hỏi Ô Nha, địa vị của Ô Nha ở Tứ Hải Bang rất cao, thậm chí còn cao hơn cả đại ca Đường Khẩu của gã.
Ô Nha sửa sang lại cổ áo của mình, sau đó hít sâu một hơi: “Mẹ nó, đã lâu rồi không khẩn trương như vậy.”
Nói xong, gã nhìn về phía người thanh niên thanh tú ở bên cạnh mình: “Thế nào rồi? Tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Đại ca yên tâm đi, tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi, sẽ không có chút sơ xuất nào đâu.”
Ô Nha nghe xong liền gật đầu: “Hy vọng hắn không gạt tao, nếu không một khi quân viện binh đánh tới, thì chỉ bằng mấy thứ tài sản này của chúng ta nhất định sẽ không đỡ nổi một kích.”
Vừa nói, Ô Nha vừa đi về phía khu đất trống của trang viên, ở đó, đã có hơn mười mấy vị đại ca sắc mặt nghiêm túc hoặc dữ tợn ngồi ở đó từ sớm.
“Ồ, Ô Nha tới, ngày hôm nay đúng là một ngày hiếm có nha, cậu thế mà lại tới sớm như vậy.”
“Chậc chậc, Ô Nha ca, anh tới sớm như vậy, chẳng lẽ là vì tối hôm qua không tìm vài em đến chơi đùa à? Ha ha!”
Một đám đại ca ở đây đều đang chế giễu Ô Nha, Ô Nha cũng lắc đầu cười: “Sao bây giờ tôi mới phát hiện, mấy người các cậu càng già lại càng không đứng đắn vậy nhỉ?”
“Đại ca đâu? Anh ấy còn chưa đến sao?”
Ô Nha hỏi lại, mấy vị đại ca cũng lắc đầu: “Làm gì có, đại ca đang ở trong đó rèn luyện thân thể, cậu cũng biết đó, vị đại ca này của chúng ta đều sắp biến thành người đam mê tập thể dục rồi.”
Ô Nha cười một tiếng khô khốc, sau đó ngồi xuống, gã nhìn thấy mọi người xung quanh đang không ngừng dò xét người đàn ông áo đen, trong lòng gã lại càng thêm khẩn trương.
Đã rất nhiều năm rồi, từ lúc gã bước vào cái nghề này, ngày hôm nay chính là một ngày đặc biệt mà trước giờ chưa từng có, gã cũng không khác mấy với một vị đại thần có mưu đồ soán vị ở cổ đại.
Năm phút sau, một người đàn ông trung niên mặc một bộ quần áo nhà Đường màu đen chậm rãi đi đến, khuôn mặt của ông ta rất âm trầm, đầu tóc cũng được cắt rất ngắn.
“Đại ca tới.”
Mọi người đều vội vã đứng lên, Ô Nha nhìn thấy người đang ông trước mặt đang đi tới thì lập tức run sợ.
Lưu Tứ Hải!
Hiện tại ông ta chính là long đầu của Tứ Hải Bang, vị vua không ngai của thế giới ngầm ở Bảo Loan, thậm chí ông ta còn có uy danh hiển hách ở khu vực Đông Nam Á.
Ở trong tay của ông ta, Tứ Hải Bang có thể ngồi vững trên chiếc ghế thủ lĩnh thế lực ngầm ở khu vực Bảo Loan, bỏ xa hết tất cả những thế lực còn lại, danh vọng và địa bàn của tổ chức đều được mở rộng hơn rất nhiều so với trước đây.