Bọn họ cũng là nhận được điện thoại khiếu nại của khách hàng nói rằng phòng bên cạnh có âm thanh quỷ khóc sói tru, mạnh mẽ khiếu nại nên bọn họ mới đến xem sao.
Thế nhưng khi bọn họ đi vào phòng thì bị sốc toàn tập, đây nào có phải chỉ là phải ra tiếng quỷ khóc sói tru, đây chẳng khác gì là thảm cảnh sau chiến tranh thế giới.
Mấu chốt chính là, trong phòng này lại là hai người đàn ông, nếu nói là hai người này có vấn đề về giới tính thì cũng không đúng a, vậy làm sao giải thích được tại sao những cái đèn trong phòng lại bị nghiền nát hết như thế?
Lời giải thích duy nhất chính là, hai người này đánh nhau ở chỗ này, mà còn đánh rất kịch liệt!
"Anh bạn, có phải là hơi có chút quá mức rồi không? Những gì có thể hỏng được trong phòng đều hoàn toàn hỏng hết cả rồi? CMN, kính đều bị vỡ hết, các anh đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghỉ ngơi của các vị khách khác, vả lại hành vi của hai anh đã gây ra tổn thất nghiêm trọng."
"Hai anh đều phải bồi thường tất cả tổn thất ở đây cho khách sạn chúng tôi, nếu không, tôi sẽ đại diện cho công ty khởi kiện các anh!"
Nghe những gì quản lý nói, Mạc Tinh bước đến bên người quản lý với vẻ mặt âm trầm mở miệng nói "Tôi thấy, chính anh mới là người phải đưa ra cho tôi một lời giải thích, một lời giải thích hoàn hảo!"
Người quản lý bị ngẩn người ra sau khi nghe lời nói của Mạc Tinh, lập tức cười lên ha hả "Ai yo, má ơi, anh chọc tôi cười chết mất, tôi nói này, anh có thể bớt nháo lại không thế nhỉ, sao lại kêu tôi cho anh một lời giải thích nhỉ?"
"Các anh biến căn phòng thành cái bộ dáng này, tôi còn có thể cho các anh lời giải thích gì nữa đây, tôi không nói nhiều với các anh nữa, tất cả tổn thất của căn phòng này sẽ do các anh bồi thường, hiện giờ tôi sẽ đổi phòng khác cho các anh."
Người quản lý cảm thấy buồn cười, mấy người này chắc là điên rồi đi, còn dám đòi chúng tôi bồi thường, cmn, chắc chắn là bị điên rồi.
"Căn phòng của ông bị ma ám! Người phụ nữ của tôi bị ma nhập, nếu không phải bạn tôi có chút năng lực, thì đã xảy ra chuyện lớn rồi, tôi cho các anh hay, hôm nay các anh không đưa ra được lời giải thích hợp lý với, thì việc này không xong đâu!"
Mạc Tinh hung hăng nói, trong bụng tràn đầy lửa giận, anh đã sớm nghe qua, khách sạn là nơi ô uế nhất, rất dễ gặp những thứ ma quỷ, ai ngờ đâu vậy mà anh lại là người gặp phải.
Người quản lý sau khi nghe xong lập tức ngây người ra, cái gì, ma ám?
"Này anh kia, anh bạn đang nói đùa đấy à, gì mà ma ám ở đây chứ hả, anh nói gì thì cũng phải đưa ra chứng cứ chứ, bằng không mà nói tôi sẽ kiện anh tội vu khống."
Lời nói của người quản lý rõ ràng không có khí lực nào, Diệp Lăng đã nhìn ra ẩn tình bên trong lời nói này, nhẹ gật đầu "Đã như vậy, vậy chúng ta liền đi liên hệ với các tòa soạn báo cùng với phóng viên đến, đưa tin một chút."
"Nhân tiện kiểm tra video giám sát ra một chút, dù cho các anh không có đoạn video giám sát trong phòng, thì tôi nghĩ vấn đề này cũng sẽ dẫn đến một mảnh hỗn loạn nhất định."
Diệp Lăng lạnh giọng nói xong, người quản lý đứng đối diện lại vội vàng xấu hổ cười một tiếng, khoát tay nói: “Này, hai anh bạn, để tôi gọi điện thoại cho ông chủ xin phép một chút."
Vừa nói xong, người quản lý liền quay lưng vội vàng chạy ra ngoài, bỏ lại sau lưng những nhân viên phục vụ tụm lại bàn tán sôi nổi, sắc mặt của mỗi người đều tái xanh: “Các cậu thấy chưa, tôi đã nói là căn phòng này có vấn đề, mà các cậu không chịu tin tôi."
"CMN, cậu đừng nói nữa, toàn thân tôi đều nổi hết da gà lên rồi này, các anh đoán thử xem, có phải là oan hồn của người phụ nữ tự sát trước đó không?"
"Cậu im miệng đi, để ông chủ nghe thấy chắc chắn sẽ sa thải cậu đó, ông chủ đã nói là không ai được nhắc lại chuyện này mà."
Tai của Diệp Lăng rất thính, nghe được những lời bàn tán này, lập tức cười, chuyện này chắc chắn còn ẩn tình bên trong, chắc là có nhiều người muốn biết lắm đây.
Mạc Tinh đương nhiên cũng nghe được, thính lực của anh cao hơn không biết bao nhiêu lần so với người bình thường, dù gì thì anh cũng là lão tổ Kim Đan Kỳ.
"Chờ xem, nhìn xem khách sạn sẽ đưa ra lời giải thích như thế nào."
Diệp Lăng lắc lắc đầu, Mạc Tinh gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi, nhưng trong lòng anh vẫn còn có chút bực mình, cmn, làm sao anh lại gặp phải điều buồn bực như vậy chứ.
Chẳng lẽ mình thật là xui xẻo ngập trời sao, bất cứ ai có liên quan đến mình đều bị liên lụy?
Diệp Lăng đứng bên cạnh dường như đã nhìn ra sự hoang mang của Mạc Tinh, đi đến bên cạnh anh ta, vỗ vỗ bờ vai của gã: "Anh đã nghe qua câu, khổ tận cam lai."
"Không cần an ủi tôi, thực sự, tôi chỉ biết rằng, tôi đã mang đến không ít phiền phức cho người bên cạnh."
Mạc Tinh lắc đầu buồn khổ nói, Diệp Lăng đứng bên cạnh cười: "Tôi an ủi anh cái cọng lông á, tôi còn đang hâm mộ cậu đây này, là thật, chưa bao giờ thấy qua có người không cần tu luyện gì đặc biệt mà cũng có thể đột phá."
"Vẫn là những gì tôi đã từng nói với anh trước đây, những gì anh trải qua bây giờ, sau này đều sẽ nhận được đền đáp."
"Tin tôi đi, sau cơn mưa trời lại sáng, những cảnh ngộ mà cậu gặp phải, dù có phải đánh sống đánh chết thì tụi Thần Phong, Diệp Vô Đạo cũng muốn có nó, nói đi cũng phải nói lại, chỉ vì một chuyện nhỏ này, mà cậu đã xác định đây là vấn đề của cậu?"
Diệp Lăng vỗ vỗ bả vai Mạc Tinh, về phòng thay quần áo, tí nữa còn phải cùng khách sạn thương lượng, không mặc quần áo đàng hoàng, thì cũng không thể nào nói chuyện đàng hoàng được đúng không.
Diệp Lăng đi rồi, Mạc Tinh hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ hai gò má của mình, ngẫm nghĩ lại vận may trước đó của mình, mấy chục năm qua, chưa từng gặp phải vận xui gì quá lớn.
Thế nhưng từ khi mình có cái thực lực chết bầm đó, thì vận xui của anh đã đem anh giày vò đến sắp chết.
Có đôi lúc, Mạc Tinh thật sự cảm thấy cái thực lực quỷ quái này một gánh nặng, thậm chí anh từng nghĩ là đem nó moi ra, và một lần nữa trở lại làm người bình thường.
Nhưng mà, loại lực lượng này lại khiến anh si mê, sức mạnh, quyền lực, không phải là điều mà đàn ông luôn theo đuổi sao?
Như Diệp Lăng nói, những trải nghiệm mà mình gặp phải, có lẽ chính là những thứ mà biết bao người mong mỏi, hy vọng có được, mình cho rằng điều đó là xui xẻo, nhưng có lẽ trong mắt người khác, nó lại một cái BUG to lớn.
"Đúng vậy a, Mạc Tinh ta là ai! Ta đường đường là một trong Đế Đô tứ thiếu, hiện giờ, tứ thiếu cũng chỉ còn sót hai thiếu, thì tiểu gia ta cũng không bị dao động được!"
"Cái gì mà vận xui chết tiệt, đánh không ngã tiểu gia ta đâu, đánh rắm, người người đều nói là không tin số mệnh không tin số mệnh, tiểu gia ta hôm nay thì sẽ tin vào nó."
"Mệnh của ta chính là khổ tận cam lai, đợi đến ngày ta thành tiên, nhất định sẽ làm tức chết những tên khốn kia, Ha Ha!"
Không thể nào không thừa nhận, Mạc Tinh này, tuyệt đối là người đại diện cho loại người vô tâm, vài câu nói an ủi của chính mình mà cũng có thể trong nháy mắt liền tháo gỡ hết khúc mắc trong lòng của anh ta.
Trong chốc lát, anh ta đã giác ngộ ra, một tia sáng chợt lóe trong mắt anh, hai mắt của anh chậm rãi khép lại.
Một tia khí tức huyền diệu, tràn ngập cơ thể anh, lúc này Diệp Lăng vừa thay quần áo xong quay lại, lập tức trừng lớn hai mắt "Con bà nó!! Không phải chứ, mới có mấy câu, lại cmn đột phá nữa sao?"
Độ Kiếp sơ kỳ, hiện tại Mạc Tinh đã đột phá đến Độ Kiếp sơ kỳ, bỏ rơi xa hai người Thần Phong cùng Diệp Vô Đạo.
Hơn nữa, nhìn khí tức này của anh ta, chắc chắn là vẫn còn có thể tiếp tục tang lên nữa. Diệp Lăng nghiến răng nói: "Ta thật phục, Phúc La vương, ông trời có đánh chết người cũng đáng a!"
Diệp Lăng thở dài một tiếng, ngón tay điểm nhẹ một cái trong không trung, một cỗ lực lượng đáng sợ trong nháy mắt bao phủ cả căn phòng, ngăn cấm bất kỳ kẻ nào tiến vào.
Sau đó Diệp Lăng đi ra, người quản lý kia chạy tới "chủ tịch HĐQT của chúng tôi đang chờ các anh ở văn phòng, chúng ta đi qua thương lượng một chút được không?"
Diệp Lăng gật đầu, thương lượng, không phải là vì để bịt miệng của họ sao.
"Vậy thì đi thôi, a đúng rồi, căn phòng này không cho phép ai đi vào, nếu không thì dù có xảy ra chuyện ngoài ý gì, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu."