Mạc Tinh bị đạp cho một đạp đến choáng váng đầu óc, hai mắt mở to, nhìn sang thấy sắc mặt Lý Kỳ đang chuyển sang tím tái, có phần dữ tợn.
Không thể nào, cũng không phải lần đầu tiên , tuy rằng nói Lý Kỳ không phải loại con gái cởi mở, nhưng mà cũng đã gặp qua người nhà, giờ chỉ còn việc kết hôn là chưa làm nữa thôi, thì làm gì có chuyện không thể đụng vào được cơ chứ.
Thế thì vì cái gì, lý do gì mà Lý Kỳ lại đạp mình một cú như thế chứ!
Mạc Tinh cắn chặt răng đứng lên, xấu hổ cười: "Bảo bối, em làm sao thế, không thoải mái chỗ nào hay là?"
Ngay lúc Mạc Tinh nói xong lời này, Lý Kỳ đang mặc đồ ngủ đứng bật dậy, tóc vương vãi trên vai, sắc mặt trông có vẻ dữ tợn, nhếch miệng cười nói.
"Anh muốn chạm vào tôi? Ha ha, vậy thì tới đi, tới đi!"
Đột nhiên, Lý Kỳ chuyển đề tài, con ngươi trừng to, trong mắt thế nhưng lại tràn đầy sát khí, một đầu ngón tay nhẹ nhàng cong lên, Mạc Tinh cảm thấy được có điều không thích hợp.
Nhấp nháy, nhấp nháy, đúng lúc này toàn bộ đèn trong phòng đều mất khống chế, chớp tắt liên tục, lúc sáng lúc tối như sấm chớp.
Vù vù, một cơn gió âm u rít qua, rèm cửa bị thổi bay lên như đang nhảy múa điên loạn, sắc mặt Lý Kỳ lúc này đang chuyển sang tím tái, trắng bệch, đôi mắt của cô dường như không còn một tia sức sống nào tồn tại.
"Những người đàn ông tồi tệ như anh đều là loài động vật dùng nửa phần thân dưới để suy nghĩ, tôi muốn giết hết các anh, giết sạch tất cả những người đàn ông bội bạc trên đời này!"
Rống, Lý Kỳ đột nhiên phát ra tiếng rít nhẹ, Mạc Tinh nhất thời dựng thẳng tóc lên, mẹ kiếp, đây là trúng tà à, nếu không thì làm sao giải thích được tại sao Lý Kỳ, từ một người đang bình thường lại biến đổi tính tình một trời một vực như vậy chứ!
Lại rít lên một tiếng, Lý Kỳ trực tiếp cong các ngón tay lại tạo thành móng vuốt, chụp lên trên mặt Mạc Tinh, máu tươi chảy dài từ trên mặt của Mạc Tinh xuống dưới.
Tí tách, máu rơi xuống tấm thảm trên sàn nhà, Lý Kỳ cười ha ha, đưa ngón tay vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm một cái, máu tươi nhiễm đỏ môi cô, làm cho người ta thoạt nhìn sởn cả gai óc lên.
"Anh ra tay đi, giết tôi, giết tôi đi! Nếu không tôi sẽ giết anh, anh cảm thấy thế nào?"
Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, mái tóc bỗng nhiên bay lên dù không có cơn gió nào thổi qua, tròng mắt lóe lên một tia sáng màu đỏ, đó là màu đỏ của máu, rét lạnh đến cực điểm.
Mạc Tinh trong lòng lo lắng vạn phần, nhìn thấy Lý Kỳ trước mắt hoàn toàn thay đổi thành một người khác, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nói cho cô biết, cô lập tức cút ra khỏi người cô ấy, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với cô!"
"Không khách khí? Ha ha, anh tới đây, tôi chờ, tôi thật muốn xem thử, anh có thể làm gì được tôi, anh yên tâm đi, mạng của anh, hôm nay tôi lấy chắc rồi!"
Lý Kỳ điên cuồng rống to.
Cô bước lên một bước, trực tiếp lao vọt tới người Mạc Tinh. Đột nhiên, một hơi thở đáng sợ từ trên người Mạc Tinh phóng ra.
Ong ong, một ánh sáng vàng kim mờ nhạt lóe lên trên người Mạc Tinh, trong phút chốc, Lý Kỳ che mặt, gào khóc kêu to, thảm thiết khôn cùng.
"Không! Anh là ai, sao lạicó tu vi như vậy được chứ!"
Lý Kỳ lộ vẻ không thể tin được, điên cuồng hét to, tiếng hét phát ra sóng âm đem tất cả đèn trong phòng phá nát, sóng âm bén nhọn đạt tới tần số nhất định làm vỡ nát đèn treo trong phòng.
Ba, mảnh vụn của đèn rơi xuống đầy đất, Mạc Tinh hít sâu một hơi: "Giờ cô cút ra khỏi người cô ấy vẫn chưa muộn, nếu không thì tiểu gia tôi đây sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể siêu thoát được, cô tin không!"
Tới lúc này rồi mà Mạc Tinh còn không biết Lý Kỳ bị ma nhập thì anh ta chính là kẻ ngốc thật sự, tuy anh có đầy bản lĩnh, nhưng lại không thể sử dụng nó với cô được.
"Làm cho tôi vĩnh viễn không thể siêu thoát sao? Ha ha, tới đây, vậy anh cứ việc tới làm cho tôi xem thử, tôi sẽ đứng yên tại đây, nhưng anh phải nhớ kỹ, nếu có bất cứ điều gì xảy ra với tôi thì cô ta cũng sẽ phải chết, anh chẳng lẽ trơ mắt đứng nhìn cô ta chết sao?"
Lý Kỳ nhếch miệng cười dữ tợn, rồi lắc lắc đầu: "Anh làm gì phải đau khổ như vậy, theo tôi đi đi, nếu anh theo tôi đi thì cơ thể của tôi, anh có thể dễ dàng có được."
Nhưng vào lúc này, cửa lớn bất ngờ bị ai đó một cước đá tung, Diệp Lăng bước vào, cười khinh bỉ nói: "Cô cảm thấy, nếu tôi đi cùng cô thì có được không?"
Trên người Diệp Lăng lúc này còn quấn khăn tắm, đang làm dở giữa chừng, đột nhiên cảm giác được một cỗ linh lực dao động mạnh ngay trong phòng Mạc Tinh đang ở, anh vội vàng chạy qua đây.
Vù vù, một trận cuồng phong xẹt qua, cửa phòng trực tiếp gắt gao đóng chặt lại, Lý Kỳ nhìn nhìn Diệp Lăng, lại nhìn sang Mạc Tinh, đột nhiên nở nụ cười, cười một cách không kiêng dè.
"Ha ha! Hai tên đàn ông thối tha, hôm nay các anh đều phải chết!"
Mạc Tinh đứng một bên lo lắng nói: "Diệp Lăng, đầu tiên phải ép thứ chết tiệt này ra khỏi cơ thể của Lý Kỳ, tôi sợ nó làm tổn thương đến Lý Kỳ, thế thì hỏng mất."
Diệp Lăng gật đầu và nhìn Lý Kỳ, người đang lao như điên về phía hắn, một tay hắn nắm chặt, trực tiếp giữ hai tay Lý Kỳ lại, một đạo ánh sáng vàng kim chiếu thẳng vào cơ thể Lý Kỳ.
"A! Buông tôi ra, đây là cái gì, buông tôi ra!"
Lý Kỳ đột nhiên biến sắc, từng đạo ánh sáng vàng kim không ngừng chiếu qua lại lên xuống trên cơ thể của Lý Kỳ, từ đầu đến chân, từ chân lên ngược lại đầu, đó là linh lực của Diệp Lăng.
“Cửu Tự Kim Ngôn, đi ra cho ta!"
Ngón tay Diệp Lăng điểm nhẹ trên không trung vài cái, rồi sau đó đột nhiên ấn một cái, ngón tay trực tiếp ấn vào đầu của Lý Kỳ, nhất thời ánh sáng ngọc quang mang ầm ầm bùng nổ.
Cơ thể của Lý Kỳ lúc này đột nhiên chấn động, trong phút chốc, một làn sương khói mang theo cỗ lực lượng đáng sợ từ cơ thể của cô ấy bốc lên.
A! ! !
Lý Kỳ điên cuồng hét vang lên, tiếng hét chói tai, tất cả kính và đèn trong phòng vỡ tan nát trong nháy mắt. Ngay sau đó, cơ thể của Lý Kỳ đột nhiên rung động, một bóng dáng trực tiếp ngã bay ra từ trên cơ thể của cô ấy.
Diệp Lăng trầm giọng nói: "Mạc Tinh, đỡ Lý Kỳ dậy, tôi đi thu thứ kia!"
Vèo, Diệp Lăng bước nhanh qua, một ngón tay điểm nhẹ một cái, một chùm sáng màu vàng kim quang mang trực tiếp quan quanh cơ thể cái bóng đang chuẩn bị bỏ trốn, thân mình của con lệ quỷ đó nhúc nhích đụng vào vòng sáng màu vàng kim đó thì liền hiện lên một làn khói trắng mờ mịt.
"Còn nhúc nhích nữa thì tôi sẽ tiêu diệt cô!"
Diệp Lăng lạnh giọng thét lên, cái bóng trắng kia liền ngừng lại không động đậy nữa, mà lúc này, căn phòng mới khôi phục lại vẻ bình lặng vốn có, chẳng qua là giờ căn phòng này, đã trở thành một đống hỗn độn.
Cái bóng trắng xoay người, là một người phụ nữ, mặc một áo ngủ màu trắng, trên mặt dính đầy vết máu, sắc mặt tái nhợt, tóc dài rối tung, trên mặt không có một tia huyết sắc, chỉ có tử khí nồng nặc.
"Sau khi chết, hồn không xuống địa ngục, ngược lại ở trên này hại người, tôi thấy cô muốn vào mười tám tầng địa ngục rồi phải không!"
Diệp Lăng quát lạnh, chậm rãi tiêu sái đi về hướng ma nữ, hai mắt lóe ra ánh sáng dọa người.
Mạc Tinh đang đỡ Lý Kỳ đang hôn mê đi ra ngoài, đỡ qua phòng của Mạc Tư Thanh ở trước, tránh cho lại bị thương tổn. Sau khi trở về, khuôn mặt anh tái nhợt.
"Hay cho cái đồ khốn nhà cô, ngay cả người phụ nữ của ta mà cô cũng dám đụng đến, xem ra hôm nay lão tử không tiêu diệt cô không được rồi!"
Mạc Tinh rống to, một quyền oanh ra, con ma nữ đang bị Diệp Lăng giam cầm trực tiếp bị một quyền của anh ấy đánh cho bắn rớt xuống mặt đất, thống khổ kêu rên, nhưng vẻ mặt lại vẫn dữ tợn như trước.
"Tiêu diệt tôi? ! Ha ha, đám đàn ông thối tha các người, các người sẽ không được chết tử tế!"
Ma nữ điên cuồng rống lên, mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên, thùng thùng thùng, Diệp Lăng ngón tay khẽ động, ma nữ nháy mắt biến mất, bị anh thu vào trong nhẫn trữ vật.
Cửa mở, là quản lý khách sạn cùng mấy nhân viên phục vụ, nhìn trong phòng một mảnh đống hỗn độn, lập tức ngớ người ra.