Mạc Tinh bĩu môi, chính mình còn bị ủy khuất đây, nếu không phải cậu nói cho tôi biết phía sau có xe theo dõi, tôi có thể làm ra chuyện nhục nhã như vậy sao.
Mạc Tư Thanh đang ngáp dài dựa người vào cửa xe ở bên trong, không khỏi lắc đầu, nhìn hai kẻ dở hơi ở trước mặt.
"Em nói nè Tinh ca, ông xã, chúng ta đi thôi? Đừng đùa nữa được không, bớt náo lại, cũng không xem thử xem giờ đã là mấy giờ rồi."
Mạc Tư Thanh quăng cho hai người một cái liếc mắt, đúng là một đám khỉ mà, đi du lịch một chút mà cũng không thể làm cho người ta bớt lo.
Hai chiếc xe sang chạy bon bon trên đường, sau mười phút thì vững vàng dừng tại bãi đỗ xe của khách sạn quốc tế Trung Châu, bốn người xuống xe, đi lên thuê phòng, kết quả đến hỏi thì được báo là hết phòng rồi.
Nhân viên lễ tân nói cho bọn họ biết là, hai căn phòng cuối cùng, ở mười phút trước đều được người ta thuê luôn rồi.
"Mạc Tinh, tiểu gia ta cắn chết anh, nếu không phải những trò dở hơi của người, thì chúng ta có đến nỗi không có chỗ để ở như vậy sao, anh đúng là sao quả tạ mà!"
Diệp Lăng cắn răng, hết thảy đều do việc ngăn cản xe cảnh sát của hắn mà ra cả, nếu không thì cũng không đến nỗi ngay cả căn phòng để ở cũng không có.
"Cậu gấp cái rắm á, chung quanh cũng không phải không có khách sạn, Biện Kinh lớn như vậy, thiếu gì khách sạn chứ, cũng không phải không cho cậu ngủ, cậu lo cái quái gì, em gái tôi còn không vội đây này."
Mạc Tinh đen mặt lại quát lên, lúc này em gái lễ tân khẽ mỉm cười nói: "Tiên sinh, hôm nay khách sạn xung quanh đây gần như 90% đều đã hết phòng rồi, hiện tại là mùa du lịch cao điểm, nên phòng ở không dễ giải quyết."
"Mạc Tinh, tôi xem như phát hiện ra, vận số của cậu đúng là quá xúi quẩy, thật đúng là." Diệp Lăng bất đắc dĩ nói.
Mạc Tinh trợn trắng mắt liếc Diệp Lăng một cái, ngồi vào sô pha ở đại sảnh lấy điện thoại di động ra nghịch, năm phút sau, Mạc Tinh cao ngạo ngẩng mặt lên, đi về phía ba người quơ tay.
"Đây không phải là xong rồi sao, đặt xong phòng rồi, khách sạn quốc tế, ngay bên cạnh khách sạn này, chưa đầy năm trăm mét, đi thôi."
Nghe được Mạc Tinh nói như vậy, Diệp Lăng cũng ngẩn người ra một lúc, gãi gãi đầu, vừa rồi trên đường tới đây trong vòng năm trăm mét chung quanh làm gì có tòa kiến trúc cao tầng nào hay cái khách sạn quốc tế nào a.
Mặc kệ nó, nếu tìm được rồi, vậy đi thôi, ba người đi theo Mạc Tinh, ra khách sạn, sau đó dựa vào hệ thống chỉ đường mà đi, quanh co một lúc thì đi vào một con ngõ nhỏ.
"CMN chứ, không phải chứ, anh đang chọc cười tôi à? Có khách sạn quốc tế nào ở đây sao?"
Diệp Lăng nhất thời ngây ra, chỗ chết tiệt này có thể cất giấu một cái khách sạn quốc tế sao, Giỡn chơi kiểu gì đây.
Mạc Tinh chỉ cúi đầu nhìn chăm chăm vào điện thoại di động, không thèm đếm xỉa tới nghi vấn của Diệp Lăng, ba phút sau, bốn người trợn mắt há hốc mồm đứng bên cạnh một pháo đài hai tầng nhỏ giống như phong cách kiến trúc của thập niên tám mươi.
Tóc tách,tiếng tóc tách ở vị trí bên cạnh của hai tầng lầu, còn có một chỗ rỉ sét đến không rõ hình dạng đang tóc rơi xuống, âm thanh đó như cho mọi người biết rằng sự tồn tại của nó.
"Gì thế này, Mạc Tinh à, tôi phục rồi đó, đây là cái mà cậu gọi là khách sạn quốc tế đó sao?"
Nghe được Diệp Lăng nói như vậy, Mạc Tinh cũng cắn chặt răng: "Thì sao, lẽ nào bây giờ cậu có tiền rồi, nên khinh thường chỗ cũ nát như vậy à?"
"Tôi nói cho cậu biết, cái này gọi là hoài niệm đó, cái này gọi là nhớ lại quá khứ, người ta đặt tên như vậy thì sao nào, hôm khác tôi cũng đến Đông Hải xây một cái nhà nghỉ y đúc như vậy, liền đặt tên là khách sạn DuBai tám sao, anh có tin là tôi làm cho nó mỗi ngày đều hết phòng không?"
Nghe được Mạc Tinh nói như vậy, Diệp Lăng trực tiếp giơ tay lên: "Tốt lắm tốt lắm, tôi phục cậu rồi được chưa, cậu đừng lấy cái ngang ngược của cậu che lấp đi sai lầm của cậu nữa, nhanh đi vào đi, tôi buồn ngủ chết đây nè."
Trong sảnh lễ tân mờ ảo, một cô gái đang mặc áo ngủ đầu bù tóc rối đang ngồi cắn hạt dưa, đang xem các hình ảnh nhấp nháy lóe lên trong cái màn hình TV trên hai mươi năm tuổi.
Cảnh tượng này dọa cho bốn người bọn họ chết khiếp, Diệp Lăng thiếu chút nữa hô to một tiếng, yêu nghiệt phương nào, không khác gì nhìn thấy quỷ.
"Vừa rồi là các anh điện thoại cho tôi đúng không? Còn may, còn thừa đúng hai phòng cuối cùng, một đêm ba mươi, tiền thế chấp năm mươi, phòng ở góc rẽ phía trong cùng, tự đi đi."
Nữ nhân nói ngắn gọn rành mạch, bốn người ngây người ra, Mạc Tinh đi đến quầy lễ tân, đóng tiền, bốn người đi tới cái gọi là phòng ngủ kia.
Mới vừa bước vào phòng, Diệp Lăng ngẩn ra tại chỗ, cái quái gì thế, đây là cái gì, đùa cái gì đó, căn phòng này chẳng khác nào căn phòng khách sạn trong phim điện ảnh “Linh Linh Thất (007)” của vua hài Châu Tinh Tinh, có cần giống đến như vậy không?
Một chiếc giường hai người, gối và chăn đều ném hết xuống đất, trên Ga giường còn có một vết ẩm ướt.
"Ông xã à, em cũng không có ý gì, em cũng không phải loại người không chịu nổi khổ cực, chỉ là thế này, em có một sở thích nho nhỏ là ưa sạch sẽ, nơi này, em đoán chừng là em khó có thể ngủ được."
Trong lúc nói, Mạc Tư Thanh bĩu môi chỉ vào chất lỏng trên giường, đều là người trưởng thành rồi, dùng ngón chân để nghĩ thì cũng có thể nghĩ ra được rốt cuộc cái đó là gì.
"Bảo bối, ông xã cũng có chút khó có thể ngủ được a, điểm mấu chốt là, tạp âm ở đây quá lớn rồi a."
Khóe miệng Diệp Lăng cũng run rẩy, hãy nghe xem, tiếng kêu điên cuồng của nữ nhân bên cạnh phòng lọt vào tai họ rõ ràng như giữa ban ngày, người nghe cũng cảm thấy nóng ran cả người lên.
Mạc Tư Thanh trợn trắng mắt lên liếc Diệp Lăng một cái: "Em thấy chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác đi, nói trước nha, em thật sự cũng không có yêu cầu quá lớn gì, nhưng tối thiểu thì cũng phải sạch sẽ chứ?"
Diệp Lăng gật đầu đồng ý, ngay cái khoảnh khắc hai người mở cửa phòng đi ra, Mạc Tinh và Lý Kỳ mang vẻ mặt ửng đỏ đi tới trước cửa phòng của hai người, nhìn hai người Diệp Lăng và Mạc Tư Thanh.
Bốn người nhìn nhau, sau đó gật gật đầu, không hẹn mà cùng tiêu sái đi ra ngoài, nhất trí một cách đáng ngạc nhiên.
Nửa tiếng sau, bốn người đi hết bảy cái khách sạn, cuối cùng mới tìm một khách sạn bốn sao, thuê hai căn phòng, ngay cái khoảnh khắc tiến vào phòng, Diệp Lăng hít vào một hơi thật sâu.
"Thật không dễ dàng a, đi du lịch thôi mà cứ như đi chinh chiến băng qua núi tuyết, rõ khổ."
Diệp Lăng lắc lắc đầu, Mạc Tư Thanh bên cạnh cũng quăng cho hắn một cái liếc mắt, rồi sau đó mỉm cười, nụ cười của cô đẹp như cây thuốc phiện, mang theo mị lực chết người.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng kéo một cái, và một chiếc váy viền ren nhẹ nhàng rơi xuống, để lộ ra dáng người làm cho người tôi tâm thần kích động, kích thích đến con ngươi Diệp Lăng.
"Em đi tắm rửa trước đây."
Nói xong lời này, Mạc Tư Thanh xoay người đi tới phòng tắm, trong khoảnh khắc trước khi tiến vào, đôi chân thon dài và quyến rũ của cô ấy nhẹ cong lại, ngón tay nhẹ nhàng kéo cái quần ren nhỏ màu đen hình chữ T xuống, xoay tay lại, trực tiếp ném tới dưới chân Diệp Lăng.
Hai tay đặt ở sau lưng, nhẹ nhàng nhấn một cái, chiếc áo lót màu đen lại bay lên, Mạc Tư Thanh xoay người, mỉm cười nhẹ nhàng, thân mình hơi xếch, kích thích cực độ lên não của Diệp Lăng.
Diệp Lăng vội vàng ngửa đầu: "CMN, kích thích quá đi, chảy máu mũi a, không được, hiện tại huyết áp có chút cao, Nhị đệ cũng có chút cao ."
Nói xong, Diệp Lăng nhanh chóng lột sạch quần áo trên người, sau đó lao thẳng vào phòng tắm.
Wow la la, tiếng nước chảy mang âm thanh trầm thấp che dấu đi những tiếng hưng phấn, chỉ để lại một mảnh xuân sắc dạt dào khiến cho người talưu luyến.
Mà ở trong một phòng khác, Mạc Tinh cũng là vẻ mặt dâm tà nhìn Lý Kỳ vừa mới tắm rửa xong, cười hắc hắc: "Tiểu nương tử, quan nhân đến sủng hạnh nàng đây."
Lý Kỳ cóvẻ thẹn thùng, ngay lúc Mạc Tinh đột nhiên lao vào cô, sắc mặt của Lý Kỳ đột nhiên thay đổi, ánh mắt có chút si mê, rồi sau đó trực tiếp đạp đến một cú.
Bùm, Mạc Tinh thống khổ ngã xuống, gào khóc kêu to.