Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 628 - Chương 628: Trách Tôi Sao?

Chương 628: Trách tôi sao?

Đáng buồn thay, bây giờ Hoàng Gia chỉ muốn bất tỉnh ngay đi, hoặc là cắm đầu vào tường chết đi cho rồi, chẳng qua là giờ gã không thể bò dậy nổi, nếu không gã đã lấy thân để bày tỏ nội tâm ai oán của mình.

Thế nhưng gã đã quên một câu, quả báo tới nhanh a, tình cảnh lúc nãy Diệp Lăng gặp phải, giờ lại ứng lên người của hắn, thế nhưng lần này đúng là khiến cho sống không bằng chết.

"Nói đi chứ, cậu tôi ra ba mươi mốt vạn, còn ông? Có tăng giá hay không, nếu tăng giá thì tôi sẽ tiếp tục."

Mạc Tinh nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái về hướng Diệp Lăng, cái anh chàng này, chưa gì đã sáng tạo ra một cái cách thức hố người thích đáng ổn thỏa đến như vậy a, đáng để mọi người học tập theo.

Mạc Tinh thì cảm thấy thích thú, nhưng ngược lại Hoàng Gia đang nằm trên mặt đất kia thì bị dọa đến ngu người ra, giờ phải làm sao đây, thôi thì đành phải tăng giá vậy, nếu không, thì chính mình sẽ phải chịu đánh đến chết a.

"Ba mươi mốt vạn năm, tôi thêm, tôi thêm năm nghìn nữa!"

Hoàng gia buồn bã gào lên, Mạc Tinh trừng mắt lườm hắn, một cước nhấc lên đá vào chân của Hoàng Gia, cảm giác đau nhức đó khiến cho gã suýt nữa chết ngất đi.

"CMN, mày đùa ông đây à, thấp nhất thêm một vạn, nào có mang số lẻ, ông khi dễ tôi hay là có ý gì đây!"

Mạc Tinh lạnh giọng quát, Hoàng Gia hít sâu một hơi, gã cảm giác chính mình thật sự rất oan uổng a, lừa bịp tống tiền không thành ngược lại còn bị người tôi hố cho một trận, vậy mà lại còn đưa ra cách lừa người mới như thế.

"Tôi thêm, tôi thêm, tôi ra ba mươi hai vạn, tôi ra ba mươi hai vạn, thả tôi, thả tôi đi."

Hoàng gia cảm giác được hiện giờ cả người đau đớn, đau đến nỗi như chết đi sống lại, lúc này gã chỉ muốn chạy thật nhanh đến bệnh viện a, nếu không, lỡ mà để lại bất kỳ di chứng gì thì coi nhưng xong đời nhà ma luôn a!

Mạc Tinh đưa mắt nhìn sang Diệp Lăng, Diệp Lăng nhún nhún vai, tỏ vẻ tùy ý, dù sao chính mình cũng chỉ muốn cho gã biết là hành động vừa rồi của gã đáng giận cỡ nào, ngoài ra thì cũng chẳng có gì.

Mạc Tinh cắn răng, tức giận quát: "Ba mươi hai vạn? Ông đây ra ba mươi lăm vạn, ông có tăng giá hay không, ông thêm hay không thêm!"

Trong lúc nói, chân Mạc Tinh đá liên hoàn vào người Hoàng Gia, Diệp Linh đứng bên cạnh bị hành động này làm cho ngu người ra, cái chết tiệt gì vậy, tên điên này, còn có kiểu tự mình tăng giá nữa cơ à.

Hoàng Gia, người đang bị đá liên hoàn trên mặt đất cũng sắp bị dọa cho điên rồi, nếu gã mà biết được suy nghĩ lúc này của Diệp Lăng, khẳng định sẽ đứng lên cùng Diệp Lăng bắt tay kêu lên một tiếng đồng chí (đồng chí ở đây nghĩa là cung chung chí hướng).

Cái kiểu chó má gì thế này, sao mà lại còn có kiểu tự mình tăng giá như vậy, đây là kỳ văn a, kỳ văn a, các bạn đã thấy qua loại lừa bịp nào mà có thể giữa chừng tự mình tăng giá như thế này chưa, đây chính là thiên cổ kỳ văn mà, quá phúc hắc rồi a.

Mạc Tinh gật gật đầu: "Phải như vậy mới đúng chứ, nói đi, ông phải muốn thêm bao nhiêu, ông yên tâm, tôi sẽ không tăng giá nữa đâu, cùng lắm ông đây chỉ tăng giá thêm một lần nữa thôi, ông yên tâm đi."

"Ông trời ơi, đại ca, tôi cầu xin anh, giết tôi đi, đừng giày vò tôi như vậy nữa, chân của tôi, xương sườn của tôi, đại não của tôi sắp hỏng mất rồi ."

Hoàng Gia vừa nghe lời của Mạc Tinh nói ra, nhất thờikhóc òa lên, trái tim gã trực tiếp vỡ òa ra, đùa gì thế a, xin các anh đó, hãy buông tha cho kẻ vô tội như tôi đi.

Rốt cuộc, Hoàng Gia lấy giá ba mươi lăm vạn, bồi thường cho cái mặt hàng được gọi là bình hoa đại nội thời Càn Long của Mạc Tinh, đương nhiên là, mặt hàng này chẳng qua là hàng giả do người thời đại này làm ra.

Chiếc xe chậm rãi tiêu sái lái ra khỏi bãi đỗ xe, Hoàng gia vẫn còn trong trạng thái mơ hồ chưa hồi tỉnh lại, lúc chuyển tiền, tay gã run rẩy không thôi, đau xót, nhục nhã, không từ nào có thể diễn tả được những việc vừa trải qua!

Mà ở trên xe, Mạc Tinh đang lái xe bật cười lên: "Ha ha! Diệp Lăng, cậu thấy thế nào, tôi đã nói với cậu rồi, điều tôi nói đều là thật đó, tôi chính là đệ nhất giám định cổ vật a."

"Mất mấy vạn để mua, vừa chuyển tay bán đi chính là ba mươi lăm vạn, ai còn dám cười nhạo tôi, tôi giết chết kẻ đó."

Nghe những lời nói càn rỡ của Mạc Tinh, Diệp Lăng lắc lắc đầu: "Anh đó, nếu anh mua một bộ trà cụ một trăm mấy đồng bên lề đường, đi đến Đông Hải, nói đây là đồ mà Khang Hi đã dùng cũng có người tin."

"Một trăm mấy đồng, bán trên một trăm vạn, tuyệt đối có người mua, anh tin không, cái đồ đầu óc chậm phát triển."

Diệp Lăng lắc đầu, tròng mắt Mạc Tinh bỗng lóe sáng, ah, CMN, cái chủ ý này rất hay đó.

Lại một cách kiếm tiền mới a, tiểu gia ta phát tài rồi!

Bốn người bọn họ lái xe theo hệ thống chỉ đường, đi về hướng một tòa nhà tên là khách sạn quốc tế Trung Châu, rốt cuộc là không biết hệ thống chỉ đường bị hỏng rồi hay là bị gì, mà lại chỉ tới cái động trong một hồ nhỏ.

"Này cmn chứ, đây là đường sao, chỉ có thể đủ cho một chiếc xe qua, này nếu mà có xe chặn ở phía trước, thì còn đi cái rắm a!"

Mạc Tinh nhìn thấy chiếc xe Maserati đang chậm rãi lái ở phía trước thì quát lên, Diệp Lăng ở bên cạnh sắc mặt trầm xuống :"Ài, cái miệng quạ đen vủa anh, anh câm miệng cho tôi được không, cái miệng kia của anh như là đã khai quang qua rồi ấy, linh như quỷ."

Đang nói, Diệp Lăng đột nhiên ngẩn người, lập tức nhìn về phía kính chiếu hậu: "Mạc Tinh, anh có phát hiện ra không, phía sau có một chiếc xe vẫn đi theo chúng ta từ nãy đến giờ."

Mạc Tinh cũng gật gật đầu, lạnh lùng cười: "Tôi cũng đã nhìn ra, không biết có mục đích gì, hừ, chẳng lẽ là tên khốn vừa rồi tìm người đến báo thù chúng tôi? Ngõ này tối quá, tôi cũng không nhìn rõ người phía sau là ai."

Nói xong, Mạc Tinh đột nhiên giẫm phanh lại, trực tiếp cho xe ngừng lại, chiếc xe phía sau thiếu chút nữa thì đâm lên, lúc này Mạc Tinh lại chậm rãi đạp chân ga.

Mới vừa đi được vài bước, Mạc Tinh lại dừng xe lại, lại ép ngừng xe phía sau, Diệp Lăng ngẩn ra, này này này, cậu đang làm gì đó, chơi cái trò gì đó hả.

Cứ như vậy, một đoạn ngõ nhỏ tầm một trăm thước ước chừng phải đi mất năm phút đồng hồ, lúc dừng lúc chạy, ép cho xe phía sau thiếu chút nữa muốn đâm vào tường tự sát chết đi.

Đợi ra khỏi ngõ nhỏ, Mạc Tư Thanh đã sớm chờ đến không kiên nhẫn, Mạc Tinh lạnh lùng cười: "Hừ, tiểu gia ta đây thật muốn nhìn xem, là chiếc xe như thế nào mà lại dám đi theo chúng ta."

Kết quả, khi đèn đường chiếu tới chiếc xe phía sau thì mặt Diệp Lăng tái hẳn ra, chết tiệt, phía sau nào có phải xe theo dõi nào ra, rõ ràng chính là một chiếc xe cảnh sát a!

Chiếc xe cảnh sát vừa ra khỏi ngõ tối, liền tăng tốc vọt tới dừng trước mặt xe bọn họ, hai cảnh sát nghiêm mặt từ trên xe bước xuống, trực tiếp đi tới vị trí lái xe.

Thùng thùng, hai người gõ vào kính xe, sắc mặt xanh mét, đừng nói là bọn họ, đổi thành là ai đều sẽ nóng nảy như vậy cả, đây không phải nói thay cho họ đâu, bọn họ đã đắc tội gì với mấy người này chứ, nếu không phải kỹ thuật lái xe của họ không tồi thì đã sớm xảy ra tai nạn giao thông rồi.

Mạc Tinh cũng phát ngốc luôn, chết tiệt, tốn công sức lâu như vậy, thì ra lại là cảnh sát a!

"Anh gì ơi, đồng chí cảnh sát à, chúng tôi thật sự không biết mà, thật sự không nhìn rõ là các anh, nếu nhìn rõ thì chúng tôi sẽ không lỗ mãng như vậy đâu."

Mạc Tinh vội vàng ủy khuất nói, vị cảnh sát đang đứng bên cạnh xe đen mặt lại nghiêm giọng nói: "Lấy bằng lái xe và các giấy tờ xe của anh ra cho tôi!"

Được, bọn họ đúng là đang bực bội a, một loạt các trình tự đều lôi ra kiểm tra hết một lượt, nào là kiểm tra độ cồn, lại là làm cái này cái kia, ước chừng kéo dài hơn mười phút.

Sau khi tiến hành hết một oạt các trình tự, hai vị cảnh sát mới xem như nghiến răng nghiến lợi rời đi, Mạc Tinh thở dài một hơi: "Má ơi, thật đúng là kích thích a."

"Cậu đúng là xúi quẩy thật a, tôi phát hiện , đi chung với cậu không có chuyện tốt lành gì cả, thật là!"

Diệp Lăng lắc đầu, người nầy, thật đúng là một sao chổi mà, phục rồi, anh thật sự phục hắn rồi.

Mạc Tinh lắc lắc đầu: "Còn không phải anh nói có người theo dõi, bây giờ lại trách tôi sao."

Bình Luận (0)
Comment