Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 678 - Chương 678: Gạch Đen Im Lìm.

Chương 678: Gạch đen im lìm.

Nếu như khi nãy, Alete mang hình dáng của con người. Vậy thì hiện tại, hắn đang dần biến hóa thành một con súc sinh.

Thân thể vốn bình thường của hắn đột nhiên vỡ toang, từng đám lông tóc màu gỉ sét xuất hiện trên làn da, móng tay cũng dần dần biến thành móng vuốt.

Người sói!

Một nhân vật trong thần thoại phương Tây không ngờ lại tồn tại.

Sau khi biến thân thành công, tốc độ cũng như sức mạnh của Alete tăng lên đột biến, chỉ trong giây lát đã đến bên cạnh Diệp Lăng.

Ầm ầm, bộ móng vuốt của Alete hung hăng xé toạc không gian. Nhưng không gian cũng nhanh chóng đóng lại, sở hữu sức mạnh chữa lành khủng khiếp, đáng kinh ngạc.

Diệp Lăng vẫn không nhúc nhích, mà ánh mắt tiểu Bạch lại sáng trưng, vọt thẳng về phía trước.

Ầm ầm, móng vuốt của tiểu Bạch phóng ra một nguồn sức mạnh đáng sợ, làm nổ tung toàn bộ đỉnh núi.

“Chậc chậc, lần đầu tiên ta thấy có người sử dụng sức mạnh của súc vật để chiến đấu. Đám người phương Tây các ngươi quả không hổ là đám tạp nham còn chưa tiến hóa hết.”

“Đã vậy, ta sẽ để tiểu Bạch chiến đấu với ngươi. Về phần ta, đánh nghiêm túc hay đánh lén đều được. À, quên nói với ngươi, cả đời ta chuyên môn đánh lén, kỹ năng vô cùng siêu phàm đó!”

Diệp Lăng cười ha ha. Lần xuất chiến này là do tiểu Bạch chủ động đề xuất. Tên nhóc này cũng đã thèm chiến đấu lắm rồi, huống hồ đối phương còn là một người sói, tiểu Bạch có đủ sức lực để có thể áp chế.

Cho dù tiểu Bạch chỉ là một con Hỗn độn Thánh Thú cấp độ Thần Anh trung kỳ, thế nhưng có đôi khi khối lượng lại có thể nghiền ép hết thảy, không quan tâm cảnh giới.

“A a a! Ngươi khinh người quá đáng. Chịu chết đi!”

Alete điên cuồng rống lên, hắn đã thực sự nổi giận, tấn công như điên về phía Diệp Lăng, nhưng lại bị tiểu Bạch ngăn chặn.

Không còn cách nào khác, Alete đành phải chiến đấu với tiểu Bạch. Thế nhưng hắn lại phát hiện, bản thân hắn đã biến thành sói, vậy mà sức mạnh và tốc độ của hắn lại không mạnh bằng con súc sinh kém hắn hẳn một cảnh giới này.

Không thể nào, đây không phải là sự thật. Alete gầm thét, từ lồng ngực chậm rãi phóng ra một ấn ký đáng sợ. Ấn ký này mang hình dạng một vầng trăng sáng, đại diện cho vật tổ của Lang tộc.

Khi vầng trăng sáng kia xuất hiện, trên trán tiểu Bạch cũng ầm ầm sinh ra một ấn ký màu vàng sáng chói.

Ầm ầm. Ấn ký đáng sợ của tiểu Bạch đâm vào vầng trăng sáng kia, chỉ chốc lát sau, vầng trăng sáng đó từ từ rạn nứt.

Tốc độ và sức mạnh của Alete đang ngày càng tăng trưởng, nhưng phút chốc đã bị đánh trở về nguyên hình. Ngay sau đó, tiểu Bạch nhào tới.

Ở phía bên kia, Lộc Uyển và Thiên Đế đang chiến đấu với nhau. Hai đại cường giả Thần Anh hậu kỳ, mỗi một tuyệt chiêu tung ra đều vô địch bất phàm, khó phân thắng bại.

Nhưng nếu cẩn thận xem xét, vẫn thấy được Thiên Đế đang chiếm hữu ưu thế nhất định. Dù gì hắn cũng được truyền thừa thủ đoạn của Đông Hoàng Thái Nhất, có khi đến cả Diệp Lăng cũng phải e ngại, chứ đừng nói là lão già ở Huyền Thiên Cung này.

Diệp Lăng nhìn Alete và tiểu Bạch chiến đấu say sưa, cười ha ha, Đả Thần Thạch lặng lẽ xuất hiện trong tay. Gạch đen, gạch đen, không cầm gạch đen trong tay sẽ cảm thấy rất khó chịu, làm người không thể không biết liêm sỉ như vậy được.

Trong lúc chiến đấu điên cuồng, Alete đột nhiên cảm giác có luồng khí lạnh sượt qua gáy mình. Hắn vội vàng xoay người, tuy nhiên chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì.

Đột nhiên, tiểu Bạch thừa cơ dùng móng vuốt tấn công lồng ngực Alete, lực lượng đáng sợ trực tiếp phá hủy cơ bắp trên lồng ngực Alete khiến người khác không khỏi kinh hãi.

“Khốn khiếp! Độc Lang Khiếu Minh Nguyệt!”

Trong lúc Alete điên cuồng rống lên, thân thể của hắn xuất hiện một luồng khí tức đáng sợ. Hắn khẽ rung mạnh người, khí tức ngày càng tăng vọt, nhanh như tên lửa.

Khi khí thế của hắn đang ngày càng phát triển thì sau gáy đột nhiên vô cùng đau nhức, giống như bị ai đó ném cả một tảng thiên thạch vào đầu.

Alete xoay người lại, sau khi trông thấy Diệp Lăng đang cầm trong tay Đả Thần Thạch, liền tức giận vô cùng.

“Hèn hạ, thật hèn hạ! Đám người phương Đông các ngươi thật hèn hạ. Ta sẽ giết hết các ngươi!”

Trong lúc Alete đang nổi điên lên, Diệp Lăng đột nhiên há to miệng, nhìn về phía sau lưng Alete, hô lên: “Thật lớn. Vậy là xong!”

“Thật lớn? Xong? Nghĩa là sao? Chẳng lẽ đây là cách chiến đấu đặc biệt của đám người phương Đông các người?”

Ngay lập tức, Alete đã nhận ra câu nói đó có ý gì. Hắn trông thấy một cơ thể màu đen khổng lồ đang điên cuồng lao về phía hắn, mà bộ móng vuốt to hơn cả thân thể hắn đang chuẩn bị tát vào mặt hắn.

Vù vù. Tiếng gió bén nhọn rít gào. Alete trợn tròn hai mắt, sự sợ hãi hiếm thấy lộ rõ trên khuôn mặt.

Bộp. Alete ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi. Một cú đánh toàn lực của tiểu Bạch, dù là người hay quỷ cùng cảnh giới cũng chẳng thể chống lại, bởi nếu chống lại chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái chết.

Huồng hồ, tiểu Bạch còn sử dụng bản thể, to lớn vô biên. Nó lơ lửng trên không trung, dáng vẻ uy nghiêm như một vị thần linh!

“Rốt cuộc mày là cái thứ gì?”

Alete điên cuồng gào lên, tiểu Bạch cười lạnh. Lúc này đây, Alete đột nhiên quay người, chợt phát hiện Diệp Lăng đang cầm một khối gạch đen, lặng lẽ đứng sau mình.

“Hả? Ngươi định đánh lén sao? May mắn mà ta quay đầu nhanh. Ngươi muốn chết rồi!”

Alete gầm lên, hai tay chuẩn bị vỗ một cái đứng lên. Ngay lúc đó, Diệp Lăng cười ha ha, cánh tay vung mạnh lên, đập về phía Alete.

Ầm. Alete cảm giác đầu óc quay cuồng, trên đầu xuất hiện bao nhiêu ngôi sao, chim nhỏ bay múa.

Đánh lén, lại là đánh lén. Diệp Lăng và tiểu Bạch liên thủ, hai con chó dại kết hợp với nhau, khắp thiên hạ này nào ai có thể chống lại.

“A! Ta không chịu nổi nữa rồi, các ngươi dám cậy đông ăn hiếp yếu. Ta nói cho các ngươi biết, tiếp theo ta sẽ cho các ngươi nếm thử một loại thần thông ta vừa mới học của người Hoa Hạ các người!”

Nói xong, Alete đứng lên, khí tức trong người ngày càng tăng trưởng, thậm chí không khí xung quanh cũng dần dần ngưng kết, vô cùng đáng sợ.

Diệp Lăng và tiểu Bạch đều trở nên nghiêm túc. Tên này dù gì cũng là cường giả Thần Anh hậu kỳ. Biết vậy đã sớm dùng Nguyên Thủy Kiếm Thai, đùa chết hắn luôn cho rồi.

Hiện tại, hắn muốn tung ra tuyệt chiêu, Diệp Lăng phải sẵn sàng bày ra trận địa đón địch, tiểu Bạch thì nghiêm túc hẳn.

“Nhận lấy chiêu này của ta đây! Trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng sạch!”

Vù. Alete với khí thế điên cuồng đột nhiên quay đầu chạy trốn. Diệp Lăng chứng kiến từ đầu đến cuối vẫn chưa kịp phản ứng. Mẹ nó, còn chạy nữa sao?

Bình Luận (0)
Comment