Gần một năm trước ở võ giới đã xảy ra một trận chiến có thể xưng là diệt thế. Khi đó, Thần gia, Diệp gia và Trầm gia là tam đại gia tộc tỏa sáng như mặt trời ban trưa, đều được coi là những thế lực đáng sợ.
Còn Huyền Thiên Cung, vốn được nhắc đến nhiều trong võ giới, từ một năm trước đã dần dần biến mất.
Diệp Lăng và tiểu Bạch lặng lẽ xuất hiện ở võ giới, sau đó dựa theo lời của Thiên Đế đã tìm ra được một kết giới tự nhiên giữa võ giới và Tam Thập Lục Động Thiên.
Cho tới hiện nay, Tam Thập Lục Động Thiên vẫn là một nơi bí ẩn, ba mươi sáu long mạch vẫn bị giam giữ ở nơi này. Lần này, Diệp Lăng đến không chỉ để giải quyết hết mọi việc, mà còn đến để mang ba mươi sáu long mạch kia rời đi.
Bởi vì những long mạch này thuộc về vùng đất Hoa Hạ, thuộc về Thần Châu, chứ không phải là của bất cứ một người nào, một thế lực nào, hay thậm chí là một môn phái nào.
Long mạch không phải là thứ mà bất cứ ai cũng có thể chiếm hữu, không chỉ thế còn lấy thủ đoạn trấn áp để cưỡng chế, cầm tù long mạch. Đây là một hành động không ra gì xứng đáng bị trời xanh khiển trách.
Diệp Lăng mang theo tiểu Bạch đến một thế giới dồi dào linh lực. Nguồn linh lực trong thế giới này có lẽ còn nồng đậm hơn nhiều so với võ giới.
Diệp Lăng vừa xuất hiện đã trông thấy Thiên Đế chờ sẵn. Nhìn thấy đối phương, cả hai ôm chầm lấy nhau. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của Thiên Đế lại có chút nghiêm trọng.
“Ta không ngờ Huyền Thiên Cung và Chúng Thần Điện lại liên thủ với nhau.”
Hai thế lực liên thủ không đơn giản như phép tính một cộng một bằng hai, mà có thể so sánh với phản ứng hóa học, nếu trộn lẫn chúng vào nhau, chắc chắn sẽ tạo ra một phản ứng cực kì đáng sợ.
Diệp Lăng lắc đầu: “Từ lúc đặt chân tới đây, ta đã không còn gì phải sợ hãi. Ngày trước chuyện gì cũng đã trải qua, cửu tử nhất sinh, chẳng phải vẫn sống tiếp được đấy sao?”
“Ta tới đây vì không muốn tiếp tục ở lại thế tục nữa, vạn nhất không khống chế được sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế tục. Ta đã tới đây thì sẽ không trốn tránh. Mau đi thôi, dẫn ta đi tìm bọn chúng.”
Diệp Lăng vỗ vào người Thiên Đế, khẽ cười nói. Thiên Đế nhún vai: “Ta cũng đã có được khoảnh khắc này. Theo ta được biết, bọn Chúng Thần Điện kia đến đây để yêu cầu một lời giải thích, hiện giờ bọn chúng đang ở Hóa Phong Động. Huyền Thiên Cung cũng phái một trưởng lão đi cùng bọn chúng tới đàm phán.”
Hóa Phong Động là một trong ba mươi sáu động, thực lực cũng coi như xuất chúng. Đáng tiếc, Động chủ mới chỉ đạt tu vi Độ Kiếp đỉnh phong, vẫn chưa chạm tới ngưỡng Thần Anh.
Hóa Phong Động nói là động nhưng thật ra lại là một ngọn núi lớn. Mỗi một động trong ba mươi sáu động đều có một sơn môn, bên dưới trấn áp một long mạch, bồi dưỡng toàn bộ sơn môn đó.
Trên đỉnh của Hóa Phong Động, có một ông lão tóc trắng và một đại hán phương Tây mặt mũi dữ tợn ngồi đối diện nhau. Đại hán phương Tây kia thở ra một cái là khiến chóp núi chấn động, còn ông lão tóc trắng kia thì bình thản hơn nhiều.
Đại hán phương Tây kia chính là người sói Alete, trưởng lão của Chúng Thần Điện được điện chủ phái tới, tu vi Thần Anh hậu kỳ.
Còn ông lão tóc trắng kia tên là Lộc Uyển, cũng là cường giả Thần Anh hậu kỳ, nhưng có thể dễ dàng thấy được, thực lực của Lộc Uyển mạnh mẽ hơn so với Alete.
“Ta thật bội phục. Trong đám người phương Đông không ngờ lại có một kẻ to gan như thế, dám tru sát Huyền Thiên Cung và Chúng Thần Điện. Quả thật là muốn chết!”
Alete cười ha ha, sau đó cầm rượu hồ lô uống ừng ực. Từ khi đến đây, được uống thử loại rượu do người phương Đông tự ủ, hắn đã không thể cưỡng lại được.
Lộc Uyển lắc đầu: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, giữa một trăm người ắt sẽ có một người khác biệt. Cho nên, đột nhiên xuất hiện vài tên yêu nghiệt làm loạn cũng không có gì kỳ lạ.”
“Ngược lại là đám Chúng Thần Điện các ngươi, tử trận thê thảm. Chậc chậc, ta nghĩ lần này, tên Diệp Lăng chắc chắn gặp họa rồi.”
Alete nghe Lộc Uyển nói vậy lập tức tức giận, vỗ mạnh vào bàn, mặt mũi dữ dằn: “Lão già khốn khiếp, ta không cho phép bất cứ ai sỉ nhục Chúng Thần Điện bọn ta, bao gồm cả ngươi.”
Lộc Uyển cười lạnh trong lòng. Thế nhưng đúng lúc này, ngọn núi rung chuyển, chỉ trong chốc lát, hai người đã nhận ra có một nguồn sức mạnh đã bao phủ toàn bộ Hóa Phong Động.
Sắc mặt cả hai phút chốc thay đổi. Lộc Uyển thì u ám, còn Alete lại đắc ý, cùng với châm chọc.
“Không ngờ, không ngờ, còn có kẻ dám làm loạn ở Tam Thập Lục Động Thiên. Chà, dám giết người ở ngay trước mắt ngươi sao? Haha!” Alete cười điên cuồng.
Lộc Uyển từ từ đứng lên, sắc mặt uy nghiêm. Alete đá tung cái bàn trước mặt.
Ầm, cái bàn rơi thẳng xuống đất, Alete cười một tiếng dữ tợn.
Lúc này, trên con đường núi chật hẹp, dần dần xuất hiện hai bóng người.
Đó là hai người thanh niên, trong đó có một người cưỡi linh thú màu trắng, cả hai đều mang khí tức đáng sợ. Hai người này không ai khác, chính là Diệp Lăng và Thiên Đế.
Suốt dọc đường đi từ Hóa Phong Động, hai người đã tàn sát vô số kẻ ngáng đường. Chỉ là một cái động bình thường, làm sao có thể ngăn được hai người liên thủ.
“Các ngươi là ai mà dám làm càn ở đây? Có biết hủy diệt một ngọn núi là tội chết không hả?”
Lộc Uyển lạnh lùng quát, hai tay chắp phía sau nắm thành quyền, sức mạnh đáng sợ từ từ sinh sôi trong lòng bàn tay. Tu vi đáng sợ của một Thần Anh hậu kì cũng từ từ bộc phát vào thời khắc này.
Một luồng khí thế đáng sợ đè xuống hai người. Đáng tiếc, luồng khí thế đó lại chẳng thể làm một góc áo của cả hai mảy may rung động.
“Chà, thực lực không tệ. Một người là Thần Anh trung kỳ, một người là Thần Anh hậu kỳ. Ngay cả con súc sinh kia cũng là tu vi Thần Anh Cảnh. Haha, không tệ, không tệ!”
Alete cười ha hả, đôi mắt lóe lên sát khí sáng sợ. Cổ của hắn vặn vẹo, trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng.
“Không phải các ngươi tìm ta sao? Ta đã tự mình tới rồi đây.”
Diệp Lăng không cảm xúc, rời khỏi lưng tiểu Bạch, hít một hơi thật sâu nhìn Thiên Đế: “Ngươi chọn ai? Để lão phương Tây tạp nham đó cho ta đi.”
“Được thôi, vậy trưởng lão Lộc Uyển sẽ do ta xử lý. Trưởng lão Lộc Uyển, chúng ta là người quen cũ, ông còn nhớ ta không?”
Thiên Đế mỉm cười, sắc mặt Lộc Uyển lập tức biến đổi. Người trước mặt này không phải là tên đạo tặc Thiên Đế đứng đầu trong danh sách truy nã của Huyền Thiên Cung đây sao?
“Khốn khiếp! Ngươi là Diệp Lăng? Chính là cái tên đã tru sát cường giả của Chúng Thần Điện ta?”
“Ai cho ngươi lá gan để làm việc đó hả? Ngươi có biết đó chính là tội chết hay không?”
“Ha ha, vậy mà ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta. Được thôi, ta đỡ phải đi tìm. Cho ta mượn một câu của đám phương Đông bọn mày: “Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, được đến không mất chút công phu.”
Nhìn Alete cười điên cuồng, Diệp Lăng khẽ nhếch miệng: “Ngươi có vẻ muốn chết lắm rồi nhỉ? Lần đầu tiên ta đi xa như vậy, cũng có thể lấy được đầu của một kẻ mạnh rồi.”
Alete điên cuồng gào thét, sau đó xông lên phía trước, tấn công Diệp Lăng. Có điều, ngay khi hắn vừa xông lên, thân thể của hắn đã xảy ra một sự biến hóa khủng khiếp.