Tên Giang Du này và Khương Tiểu Bạch đều là hai tên biết nhẫn nhịn, đồng thời cũng là loại rắn độc đáng sợ nhất. Bởi vì trong lúc không ai chú ý, bọn chúng sẽ đột nhiên xuất hiện rồi cắn người ta một phát, và vết cắn đó, rất có thể chính là vết cắn trí mạng.
Cho nên, Diệp Lăng sẽ không để hắn sống sót, tuyệt đối không thể. Không riêng gì Diệp Lăng, Mạc Tinh cũng sẽ không bao giờ tha thứ của tên khốn khiếp này.
“Cút hết cho ta!”
Đột nhiên, thân thể tên pháp sư Thanh Long kia rung động, khí tức đáng sợ ầm ầm bộc phát. Hắn đang muốn chạy trốn về Nam Dương.
Có điều, khi hắn vừa mới chạy đến cạnh Diệp Lăng thì có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu hắn, một luồng sức mạnh đáng sợ nhanh chóng bao trùm lấy hắn.
Vù, vù. Nguồn sức mạnh vô song khiến tên pháp sư kia không thể nhúc nhích. Hắn không thể tin nổi, trợn tròn hai mắt.
Chỉ một bàn tay đã có thể khống chế được mình, hắn ta rốt cuộc là kẻ nào vậy?
Ầm ầm. Lòng bàn tay Diệp Lăng đột nhiên phát ra những tia chớp đáng sợ. Tròng mắt đại pháp sư Thanh Long rung lên, tỏa ra khí tức của người chết.
Đại pháp sư Thanh Long đã chết. Một kẻ dám đến Hoa Hạ làm càn thì không có tư cách để sống sót rời khỏi đây.
Sau khi giết đại pháp sư Thanh Long, Diệp Lăng nhìn Giang Du, mỉm cười: “Mày nên biết, dù có bất kì ai tới đây, mày cũng phải chết!”
Nói xong, Diệp Lăng điểm lên đỉnh đầu Giang Du. Một luồng sức mạnh đáng sợ nhanh chóng phá hủy bộ não của Giang Du, mọi việc diễn ra thật khủng khiếp.
Bịch. Giang Du ngã xuống đất, ba người Diệp Lăng rời khỏi, việc còn lại giao cho cục Di Năng xử lý.
Giang Du đã chết, tứ đại công tử lúc trước của Đế Đô đã bị Diệp Lăng tiêu diệt hai người. Không thể không nói, đây chính là số mệnh.
Hai đại công tử là anh em của Diệp Lăng, còn lại là kẻ địch của Diệp Lăng. Sau khi kẻ địch chết hết, anh em của Diệp Lăng đương nhiên sẽ được sống vô lo vô nghĩ, thoải mái tận hưởng, tiêu xài tài nguyên vô hạn của thế giới này.
Sau khi rời khỏi, Diệp Lăng về thẳng nhà. Dù sao bây giờ trong nhà vẫn còn bốn đứa nhóc, tuy mới rời đi một ngày, Diệp Lăng cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Vốn mọi chuyện diễn ra yên ổn, nhưng vào lúc chạng vạng tối, Lý Thiên Hạo đột nhiên gọi cho Diệp Lăng, nói rằng có một người phụ nữ rất đáng sợ tìm đến, muốn Diệp Lăng chịu chết!
Diệp Lăng ngẩn ra. Một người phụ nữ đáng sợ muốn hắn chết? Chẳng lẽ lại chính là người của Huyền Thiên Cung hay Chúng Thần Điện?
Cũng không đúng. Cường giả của Huyền Thiên Cung và Chúng Thần Điện đều rất kiêu ngạo, không thể nào ra tay với Lý Thiên Hạo được, bởi vì Lý Thiên Hạo mới chỉ là Kim Đan Kỳ mà thôi.
Diệp Lăng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng lái xe đến nơi mà Lý Thiên Hạo nói. Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Lăng đã đến nơi, là một nhà máy bỏ hoang.
Trong căn nhà xưởng trống trải, Lý Thiên Hạo oan ức đứng sau lưng một cô gái mặc áo trắng bay phấp phới, trông vô cùng thê thảm.
Cô gái mặc áo trắng đứng trước Lý Thiên Hạo, sắc mặt uy nghiêm, trên khuôn mặt xinh đẹp tỏa ra sát khí, tay cầm một thanh Thanh Phong dài ba thước.
“Thả Lý Thiên Hạo ra!”
Diệp Lăng đi đến chỗ cách cô gái kia mười mét, bình tĩnh nói. Cô gái áo trắng cười lạnh: “Chính mày đã giết Giang Du, có đúng không?”
“Là tôi giết. Oan có đầu, nợ có chủ, không liên quan gì đến tên vô dụng này. Mau thả hắn đi!”
Diệp Lăng khẽ nói. Lý Thiên Hạo lập tức phẫn nộ, đôi mắt bừng bừng lửa giận nhìn Diệp Lăng: “Cậu mắng ai là đồ vô dụng hả? Không phải chính tôi là người xử lý trận pháp cho cậu hay sao?”
“Mẹ nó, cậu dám nói tôi là đồ vô dụng. Chị gái này, chị nhường tôi một chút, tôi phải đánh chết hắn, không cần tốn công chị. Mẹ nó chứ, cái tên khốn khiếp kia, tao phải làm thịt mày!”
Nói xong, Lý Thiên Hạo kéo tay áo lên, định chạy về phía trước. Thế nhưng, cô gái áo trắng vẫn lạnh mặt, giơ thanh kiếm chặn trước mặt Lý Thiên Hạo.
Lý Thiên Hạo sợ mất mật, như con thỏ kéo ống tay áo xuống, cúi đầu oan ức quay trở lại chỗ cũ: “Diệp Lăng, chiêu này không dùng được rồi!”
“Nếu đã vậy thì tôi đi nhé, dù sao thì cậu cũng chết rồi. Tử đạo hữu bất tử bần đạo* mà.”
(*:Đạo hữu chỉ người khác, bần đạo chỉ chính mình. Cả câu có nghĩa là : Huynh đệ chết đi, ta không chết. Chính là vì ích lợi của mình mà không tiếc tổn hại lợi ích của người khác.)
Dứt lời, Diệp Lăng quay người rời đi. Cô gái áo trắng hừ lạnh: “Tao không biết bọn mày đang bày ra cái trò quái quỷ gì, nhưng hôm nay mày nhất định phải chết vì đã giết em họ tao!”
Vù. Cô gái bay lên không trung, thân thể nghiêng nghiêng giống như một con chim nhạn, cầm kiếm chém Diệp Lăng.
Ầm ầm, kiếm quang vang lên như sấm, tấn công điên cuồng về phía Diệp Lăng. Diệp Lăng chỉ cười lạnh một tiếng, tung ra một chưởng, kiếm quang đáng sợ kia trực tiếp biến mất.
Vù. Nhân cơ hội, Diệp Lăng vọt về phía trước, đi đến bên cạnh Lý Thiên Hạo: “Đúng là đồ vô dụng, ngay cả một cô gái cũng không đánh lại. Có thấy xấu hổ không hả?”
“Mẹ nó, cô ta là cường giả Kim Đan hậu kỳ đó. Làm sao tôi đánh lại được cô ta chứ? Ai mà biết trên thế giới này lại có nhiều kẻ quái đản như thế, không biết tu luyện làm sao, đúng là một đám quái vật mà!”
Lý Thiên Hạo cực kì tức giận. Mẹ nó, Kim Đan lão tổ ở đâu mà nhiều vậy? Tùy tiện bắt một người cũng là Kim Đan lão tổ, không phải cái đó rất khó tu luyện sao?
Với thiên phú của mình, vẫn phải dựa vào cơ duyên mới đột phá lên được Kim Đan kỳ, chẳng lẽ thiên phú của mình quá bình thường, vậy chẳng phải những lời nói trước đó của sư phó đều là lừa gạt mình hay sao?
“Tên tiểu nhân hèn hạ, còn dám giương đông kích tây. Mày chết đi!”
Vù. Cô gái áo trắng cắn răng, nhảy lên, giơ kiếm tấn công Diêp Lăng. Đáng tiếc, cô ta còn chưa chạm đến người Diệp Lăng thì đã bị khí tức đáng sợ phát ra trong thể nội của hắn đánh bật.
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Nếu tôi ra tay thêm lần nữa, tôi chắc chắn sẽ giết cô. Tôi nói lời sẽ giữ lời đó!”
“Tôi có ân oán với Giang Du, tôi nghĩ cô cũng phải thăm dò tôi rồi. Tôi sẽ không tha thứ cho kẻ nào đụng vào người của tôi, dù cho có là phụ nữ cũng không thể.”
Nói xong, Diệp Lăng kéo Lý Thiên Hạo đi qua cô ta. Cô ta cắn răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám nhúc nhích.
Cô ta sợ, thật sự rất sợ, khí thế có thể đánh bay được cô ta chắc chắn phải là cường giả Độ Kiếp Kỳ. Dám động vào loại cường giả như vậy, Quách gia chết cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Lăng cứu thoát Lý Thiên Hạo xong liền trở về nhà. Về tới nhà, hắn nhận được một tin tức.
Tin tức này là từ Tam Thập Lục Động Thiên truyền đến, hiện tại ở nơi đó đang xảy ra chuyện. Lần này, Huyền Thiên Cung liên thủ với Chúng Thần Điện kéo đến, muốn bắt Diệp Lăng để hỏi tội.
Diệp Lăng nói với Thiên Đế, ngày mai hắn sẽ đến Tam Thập Lục Động Thiên. Kết quả ra sao cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng chuẩn bị hết mọi thứ, xuất phát cùng với Hỗn độn Thánh Thú tiểu Bạch. Còn tiểu Hắc thì ở lại trong nhà, nếu xảy ra tình huống đặc biệt thì còn có thể ứng phó.
Không một ai biết, trận chiến giết chóc này chính là thiên hôn địa ám!