Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 675 - Chương 675: Kẻ Cầm Đầu.

Chương 675: Kẻ cầm đầu.

Thôn Tây Sơn là một thôn trang nhỏ ở xung quanh thành phố Đông Hải, cần hơn một giờ đồng hồ để đi tới đó.

Diệp Lăng lái xe trên con đường gập ghềnh nhấp nhô, Mạc Tinh ngồi cạnh mặt đen như đít nồi: “Mẹ nó, tên này nhất định có vấn đề. Việc gì phải đến tận đây để trốn chứ!”

“Điều quan trọng bây giờ chính là hắn có biết kẻ đứng sau là ai không?”

Diệp Lăng nhíu mày nói, Mạc Tinh gật đầu. Hắn cũng không cho rằng tên này là kẻ làm ra hết mọi chuyện.

Bởi vì kẻ đứng đằng sau thật sự sẽ không ngu ngốc như vậy. Thủ đoạn của đám người Mạc Tinh thì ai cũng biết, nếu bị tra ra thì coi như xong.

Sau hai mươi phút, ba người Diệp Lăng đứng trước một cái sân đổ nát, sân này đã rất cũ. Trong sân còn có một cây hồng, có điều trên cây không có quả, lá trên cây cũng rụng đầy xuống đất.

“Cửa đóng rồi. Chẳng lẽ không có ai ở nhà?”

Mạc Tinh nhíu mày nói. Diệp Lăng lắc đầu: “Ở trong phòng.”

Nói xong, Diệp Lăng chỉ tay về phía trước, cánh cửa đang đóng chặt từ từ mở ra. Ba người Diệp Lăng chậm rãi bước vào trong sân, tiếng lá cây loạt soạt vang lên.

Két. Cánh cửa cũ nát bị mở ra. Ở trong căn phòng, có một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt ông ta tràn đầy sự sợ hãi nhưng lại toét ra vẻ trung thực.

“Các người đã tới tìm tôi rồi, đã tới tìm tôi rồi.”

Người đàn ông khẽ thì thào trong miệng. Đôi mắt Diệp Lăng sáng lên. Xem ra tên này cũng biết được chút chuyện, cho nên mới nói ra một câu như vậy.

“Nói! Ai sai ông làm? Ông có biết ông đã phạm phải tội gì không?”

Diệp Lăng không ra tay ngay mà bình thản nói. Người đàn ông kia ngẩng đầu lên, tròng mắt đỏ au: “Tôi làm vậy cũng là vì con của tôi mà thôi!”

“Khốn khiếp! Ông vì con của ông thì có thể hãm hại cha của tôi sao?”

Mạc Tinh đá vào ngực người đàn ông kia, người đàn ông kia hét lên rồi ngã gục xuống, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Sức mạnh của Mạc Tinh rất khủng khiếp, người bình thường khó có thể chịu đựng nổi.

“Con của tôi bị bệnh máu trắng, cần có mấy chục vạn tệ để phẫu thuật. Tôi không có bản lĩnh gì, cũng không có tiền, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn con mình chết như vậy được!”

“Nó mới được tám tuổi, vẫn còn cả một tương lai phía trước. Rồi đột nhiên có một người xuất hiện, chịu trả tôi một trăm vạn chỉ để thay một cái thanh chắn. Các người nghĩ thử xem, tôi có đồng ý hay không?”

“Đúng rồi, làm sao các người có thể hiểu được. Nhưng nếu đổi lại là tôi, dù bây giờ người đó có bảo tôi giết người, tôi cũng sẽ giết. Vì con của tôi, tôi có chết cũng cam lòng!”

“Tôi biết, việc này nhất định có vấn đề, bởi vì người kia đã nói, sau khi thay xong tôi nên về nhà tránh một thời gian. Tôi trốn trong nhà ba ngày, ngày nào cũng mơ thấy ác mộng. Tôi biết đây nhất định không phải chuyện tốt lành gì, nhưng tôi vẫn làm!”

“Hiện tại, các người đã tới, muốn giết muốn đánh thì tùy các người. Tôi biết tôi nhất định sẽ phải chịu báo ứng.”

Một người đàn ông cao mét bảy, vừa nói vừa khóc lóc khiến ai nhìn cũng cảm thấy thương xót. Thế nhưng, đây cũng không phải lý do mà ông ta có thể tùy ý thấy việc sai mà vẫn đâm đầu vào làm.

“Chúng tôi sẽ không làm gì ông, ông chỉ cần nói cho chúng tôi biết, ai là người đưa tiền cho ông?”

Diệp Lăng hít một hơi thật sâu. Người đàn ông kia ngẩng đầu lên, tròng mắt đỏ ửng: “Đông Hải Lý Á!”

Ba người Diệp Lăng rời khỏi căn nhà cũ nát. Người đàn ông trong nhà đang cầm một cái thẻ, trong cái thẻ đó có một trăm vạn. Hắn cầm lấy thứ đó, khóc như một đứa trẻ.

“Lập tức tìm hiểu xem tên Lý Á này rốt cuộc là người như thế nào?”

Mạc Tinh cực kỳ phẫn nộ, gọi điện thoại. Sau mười phút, hắn đã lấy được thông tin. Lý Á chính là nhà thầu chuyên lo những dự án lớn nhỏ của chính phủ.

Có điều vào mấy ngày trước, trong lúc tắm rửa ở nhà, hắn đã bị điện giật chết do bồn tắm bị rò gỉ điện. Hiện tại đã bị hỏa táng.

“Mẹ nó! Một đám khốn khiếp. Rốt cuộc hắn là ai?”

Mạc Tinh vô cùng tức giận, hét lớn. Đột nhiên, con mắt Diệp Lăng sáng bừng: “Giang Du có người thân ở Nam Dương, đúng không?"

“Nam Dương? Là Quách gia sao?”

Mạc Tinh ngờ vực hỏi. Lý Thiên Hạo cũng gật đầu: “Trận pháp này quả thực xuất hiện từ thời đó. Chẳng lẽ lại chính là tên Giang Du kia?”

Diệp Lăng lập tức gọi điện thoại, nhờ Thần Phong tra xét vị trí của Giang Du. Chưa đầy năm phút, Thần Phong đã tìm được, hắn đang ở trong một tòa nhà ống xung quanh chính phủ.

Từ nửa năm trước, Diệp Lăng đã nhắc nhở cục Dị Năng phải luôn cẩn thận chú ý đến Giang Du. Nếu phát hiện bất cứ điều gì, phải lập tức nói cho hắn biết. Xem ra, làm vậy quả thật đúng đắn.

Két. Tay lái Diệp Lăng đột nhiên quay sang chỗ khác, chiếc xe điên cuồng phóng về phía tòa nhà chính phủ.

Nửa giờ sau, bên trong tòa nhà ống cạnh chính phủ, Giang Du với vẻ mặt đầy buồn bã, đang đứng cạnh một ông lão tóc trắng xóa. Người này khí tức rất huyền diệu, tu vi rõ ràng là cường giả Kim Đan kỳ.

Hơn nửa năm trước, Giang Du đã quay lại võ giới. Thế nhưng, sau khi nghe nói đến những chiến tích hiển hách của Diệp Lăng, hắn vẫn luôn sợ hãi sẽ bị Diệp Lăng trả thù, cho nên mới trốn đến tận Quách gia ở Nam Dương.

Quách gia chính là một thế lực lớn ở Nam Dương, sinh hoạt ở đó từ đấy đến tận bây giờ, Giang Du không cam lòng nuốt xuống nỗi nhục này. Thế là hắn bỏ ra một số tiền lớn để thuê một huyền sư ở Nam Dương tới đây, hòng hãm hại Mạc Tử Đạo.

“Đợi đấy Diệp Lăng. Tao sẽ khiến cho những người bên cạnh mày, toàn bộ đều chết hết. Cho dù không giết được mày, tao cũng sẽ khiến mày đau lòng đến chết!”

Giang Du nghiến răng nghiến lợi nói. Đột nhiên, ông lão ở bên cạnh hắn mở mắt: “Không ổn rồi, đi mau!”

Ông lão mà Giang Du coi là thần tiên nói ra lời này, cho nên Giang Du vô cùng tin tưởng, trong lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi. Hắn và người kia vừa định đứng lên thì cửa phòng của hắn đã bị ai đó mở ra.

“Chà chà, Giang Du, ông đây thật không ngờ lại là mày, ngay cả thủ đoạn đê tiện như thế mà mày cũng nghĩ ra được. Chẳng lẽ mày không sợ tao sẽ tiêu diệt người nhà họ Giang chúng mày sao?”

Mạc Tinh cười một cách dữ tợn. Diệp Lăng và Lý Thiên Hạo cũng đã đến. Giang Du hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng đã tới rồi.

Giang Du nhắm mắt lại, hơi thở ngày càng khó kiềm chế: “Được rồi, thắng làm vua thua làm giặc, bọn mày muốn làm gì thì cứ làm. Nhưng mà tao phải nhắc nhở bọn mày, chị họ tao sẽ không tha cho bọn mày đâu!”

“Chư vị, ta chính là pháp sư Thanh Long đến từ Nam Dương. Ta không có thù oán gì với chư vị cả, cho nên chuyện này không liên quan gì đến ta. Xin các vị tránh ra!”

Tên pháp sư tên Thanh Long này muốn rời đi, Lý Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, đạp vào ngực hắn khiến hắn ngã lăn ra đất.

“Điều thứ nhất trong bảy đại định luật của huyền học giới, đó là không ra tay với người bình thường. Đừng có nói với tôi là ông không biết!”

“Chỉ riêng tội này, tôi cũng có thể giết chết ông!”

Lý Thiên Hạo lắc lắc cổ tay, cười gằn nói. Lý Thiên Hạo còn trẻ như vậy, đến cả cường giả Kim Đan Kỳ còn không chịu nổi một cước của hắn. Mà tên đại pháp sư kia đã lụn bại khí huyết, đến mức cả người khô cạn.

“Giang Du, tao nghĩ Khương Tiểu Bạch rất nhớ mày đấy. Mày có nghĩ vậy không?”

Diệp Lăng lạnh nhạt cười, sát khí bừng bừng trong ánh mắt.

Bình Luận (0)
Comment