Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 680 - Chương 680: Tiếp Tục Giết!

Chương 680: Tiếp tục giết!

Alete trừng lớn hai mắt, nhìn kiếm quang đáng sợ trước mặt đang phát ra ánh sáng chói lọi khắp thiên địa.

“Không!”

Một tiếng hét bi thảm vang lên. Alete hoàn toàn đánh mất ý thức, toàn bộ thân thể của hắn ta đã bị tiêu diệt bởi một kiếm dũng mãnh của Diệp Lăng!

Thần anh của Alete bay thẳng lên không trung. Thế nhưng hắn còn chưa kịp trốn thoát, Diệp Lăng đã tung trảo ra, dùng sức mạnh thôn phệ đáng sợ trực tiếp phong tỏa thần anh trong lòng bàn tay.

Vù vù. Sức mạnh vô biên đã thôn phệ hoàn toàn thần anh của Alete trong trạng thái vô cùng kinh hãi, chuyển đổi thành một luồng sức mạnh đáng sợ đi vào thể nội Diệp Lăng, tẩm bổ ngược lại bản thân hắn.

Lúc này đây, hai phe chiến đấu bên kia cũng đang tiến vào giai đoạn gay cấn.

Tiểu Bạch đã hoàn toàn biến thành bản thể Hỗn độn Thánh Thú. Tên ma cà rồng kia cũng vô cùng đáng gờm, gió lạnh chậm chậm xoay chuyển xung quanh thân thể hắn, bay đến áp chế tiểu Bạch!

Tên ma cà rồng này chính là tên Lucio đã từng cãi nhau với Alete rồi chết ở Trung Hòa ở Chúng Thần Điện. Thực lực của hắn ở trong hậu kỳ cũng tính là không tệ, đến cả Alete cũng không bằng được.

Uỳnh! Lucio tấn công tiểu Bạch bằng một quyền. Tiểu Bạch ngửa mặt lên trời gào thét. Thế nhưng ngay khi nó chuẩn bị ra tay thì một bóng hình đột nhiên ngăn cản trước mặt nó.

Một nắm đấm trực tiếp đối đấu với Lucio. Lucio lùi lại mấy bước, ánh mắt không thể tin.

Bóng hình lóe lên chính là Diệp Lăng với khuôn mặt lạnh lùng kèm theo sát ý. Tuy nhiên vừa rồi, nội tâm của hắn cũng cực kì rung động. Sau khi chống lại một đòn kia, hắn cũng cảm nhận được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ của Lucio, nắm đấm của hắn hiện tại cũng có một chút đau đớn.

Phải biết rằng, hiện tại Diệp Lăng là Diệt Cực Kim Thân, đã đột phá đến tầng thứ năm. Từ trước đến nay chưa có kẻ nào mạnh hơn hắn về mặt thể chất.

Tiểu Bạch thấy Diệp Lăng đứng trước mặt mình, đầu khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng thở ra. Sau đó vỗ vào người Diệp Lăng.

Diệp Lăng đang chú ý đến Lucio, đột nhiên bị tiểu Bạch vỗ vào người, lập tức ngẩn ra, quay đầu lại nhìn tiểu Bạch với ánh mắt khó hiểu. Tiểu Bạch thì lại mang vẻ mặt buồn bực. Sao vậy? Không thấy hắn đang đánh nhau sao? Đúng là phiền phức.

“Diệp Lăng, ngươi đột nhiên xuất thủ, không phải rất vô nghĩa sao? Đây là trận chiến của ta và hắn, ngươi mau tránh ra!”

Tròng mắt tiểu Bạch đỏ bừng. Mẹ nó, không ngờ mình lại rơi vào thế hạ phong. Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ!

“Ngươi điên rồi, làm vậy chẳng khác nào liều mạng. Còn ở đấy giữ danh dự cái gì, mau đi giúp Thiên Đế giết lão già kia đi. Về sau còn nhiều cơ hội cho ngươi chém giết lắm!”

Tiểu Bạch tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng phát hiện hắn nói cũng có lý. Mẹ nó, thật bực bội. Thân thể tiểu Bạch lóe lên, tham gia vào trận chiến của Thiên Đế.

“Tên tiểu tử kia, dám cản trở ta. Muốn chết hả?” Dứt lời, Lucio nhanh chân bước ra, hai bàn tay to khỏe tấn công Diệp Lăng.

Đối mặt với khí thế hung hăng của Lucio, Diệp Lăng chỉ khinh thường cười một tiếng: “Đọ sức mạnh với ta sao? Vừa hay! Ông đây cũng muốn xem xem, ta với ngươi ai mạnh hơn!” Nói xong, thân thể hắn cũng ầm ầm bước lên, cánh tay phải xuất hiện hình trăng tròn, tung ra một quyền.

Luồng không khí đáng sợ ầm ầm tuôn ra từ cả hai người, khiến cho không gian cũng có chút rung động, hoàn toàn không hề khoa trương.

Hai quyền rít gào xông lên, như rồng, như lưu tinh. Khi hai bàn tay đụng trúng vào nhau, một tiếng uỳnh nặng nề vang lên. Lucio ngừng lại, hơi lùi về phía sau. Khuôn mặt vốn đang nổi giận đùng đùng hiện lên vài phần dữ tợn.

Cánh tay Diệp Lăng có chút đau nhức, khiến hắn không khỏi lắc lắc vài cái, nhưng vẫn ung dung mỉm cười: “Ôi, chỉ có chút sức mạnh này thôi sao? Nếu như chỉ có từng ấy sức mạnh, thì ngươi chuẩn bị gục ngã trước ta đi!”

Hừ lạnh một tiếng, Diệp Lăng lại lần nữa bước ra, nắm đấm tung ra kèm theo đó là tiếng rít gào lạnh lẽo. Trên mặt nắm đấm của Diệp Lăng xuất hiện hư ảnh Cầu Long, gào thét khắp thiên địa.

Lucio thấy vậy, xung quanh thân thể lập tức tỏa ra một luồng sương mù màu đen. Thân thể to lớn bỗng chốc biến thành một con dơi hút máu cao hơn ba mét, to gần bằng một ngọn núi nhỏ.

“Mẹ nó! Ngươi là dơi hút máu hay là ma cà rồng vậy? Hai thứ đó là cùng một chủng tộc hả?”

Diệp Lăng ngẩn người. Tên Lucio này rốt cuộc là thứ quái gì chứ?

“Gào!” Con dơi to lớn vỗ phần phật lên lồng ngực, thân thể lóe lên như lưu tinh, tấn công Diệp Lăng. Nhanh như chớp đã xuất hiện bên cạnh Diệp Lăng, chiến đấu với hắn.

Uỳnh. Diệp Lăng dùng hết sức nện một quyền vào lồng ngực Lucio, sau đó lại “tặng” thêm cho hắn một quyền nữa. Trên thân thể Lucio in sâu hai dấu quyền, vết máu hiển hiện.

Sau khi nhìn thấy vết máu, con mắt của Lucio càng đỏ hơn, không chỉ thế trong con mắt còn bùng lên vẻ điên cuồng, cánh tay đập mạnh về phía Diệp Lăng.

Diệp Lăng cười lạnh. Chỉ là một con súc sinh mà thôi. Nếu hắn mà bị trúng đòn này thì chẳng cần phải đánh nữa, dứt khoát chết sớm hơn một chút.

Vù. Diệp Lăng nhón chân, thân thể như một con chim én nhẹ nhàng bay lượn, biến mất trước con mắt điên cuồng của Lucio.

Lucio ngẩn người, nổi điên tìm Diệp Lăng. Ngay sau đó, Nguyên Thủy Kiếm Thai xuất hiện dưới cổ hắn, kiếm khí không ngừng đe dọa Lucio.

“Tạm biệt!”

Diệp Lăng dùng sức cứa một đường. Nguyên Thủy Kiếm Thai cắt cổ Lucio.

Thế nhưng khi Nguyên Thủy Kiếm Thai gần chạm tới cổ Lucio, đột nhiên, Lucio đại phát thú tính, bả vai đột nhiên run mạnh, Diệp Lăng ở sau lập tức bị hất văng ra ngoài.

Lucio điên cuồng gầm thét. Sau đó thân thể khổng lồ dẫm mạnh lên trên đỉnh núi vỡ vụn, khiến cho toàn bộ đỉnh núi rung động.

Diệp Lăng mở to mắt nhìn, có chút đứng không vững, bởi vì ngọn núi dưới chân đang không ngừng lắc lư. Diệp Lăng cắn răng, thân thể điên cuồng vọt về phía Lucio đang dần hóa thành một đám sương mù đen dày đặc.

“Ngươi chết đi!”

Diệp Lăng hét lớn, Nguyên Thủy Kiếm Thai chém một nhát, đám sương đen bị Diệp Lăng chém ra làm đôi. Không ngờ, đám sương đen kia lại dội ngược lại vào ngực Diệp Lăng.

Phụt!

Diệp Lăng phun ra một ngụm máu đen, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đã bị dập nát. Nhưng mà dưới chân Diệp Lăng, thân thể Lucio đã bị cắt thành hai nửa, chết tươi.

Thần anh của Lucio cũng muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng rơi vào kết cục giống như Alete, bị Diệp Lăng thôn phệ, chuyển đổi thành sức mạnh của hắn.

Đúng lúc này, ngọn núi cao lớn vững chãi đột nhiên rung chuyển, nó đã hoàn toàn bị phá hủy.

Bình Luận (0)
Comment