Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 681 - Chương 681: Đã Đến.

Chương 681: Đã đến.

Ngọn núi đang rung chuyển điên cuồng, ngay sau đó, vang lên một tiếng ầm vang rồi vỡ vụn.

Rầm rầm, bộp bộp!

Đá trên núi rơi xuống. Diệp Lăng nhảy lên không trung, sắc mặt nghiêm trọng.

Lộc Uyển đang gồng mình lên chống đỡ trận chiến thì nhìn thấy cảnh này, hai mắt lập tức mở to, vô cùng kinh hãi.

“Không! Không được!”

Đúng lúc đó, Thiên Đế di chuyển, tiểu Bạch đang kề cận với Lộc Uyển cũng di chuyển. Hai đại sát thần đồng thời xuất thủ, một người một yêu, xuyên qua lồng ngực Lộc Uyển.

Lộc Uyển lảo đảo lùi bước chân, máu tươi ồ ồ tuôn ra, cơ thể rớt xuống. Hắn đã bị hai tên kia đánh nát toàn bộ thân thể.

Thần anh của hắn phóng lên tận trời, thế nhưng khi nó vừa mới vọt ra, đã bị một bàn tay vỗ mạnh, trực tiếp đánh hạ.

Bịch!

Thần anh rơi xuống bàn tay Diệp Lăng. Ngay sau đó, tất cả thần anh của Lộc Uyển bị thôn phệ sạch sẽ, hấp thụ xong luồng sức mạnh mạnh mẽ, Diệp Lăng suýt chút nữa đã đột phá.

Bên dưới ngọn núi vỡ nát, có một nguồn sức mạnh đáng sợ đang lặng lẽ di chuyển. Con mắt Diệp Lăng mở to. Tại sao luồng khí tức này lại quen thuộc như vậy?

Đúng rồi, là long mạch bị trấn áp ở Tam Thập Lục Động Thiên, hiện tại bị giam giữ bên dưới mặt đất.

Diệp Lăng gào thét điên cuồng, cầm kiếm chém xuống dưới. Kiếm quang đáng sợ đánh nát đại địa, chỉ ngay sau đó, một con cự long màu trắng như khói bay thẳng lên trời.

Cự long bay lên, lượn lờ quanh không trung, đồng thời tỏa ra nguồn sức sống dày đặc khiến cho Diệp Lăng cũng phải giật mình, suýt chút nữa là nuốt chửng long mạch.

“Đi theo ta. Ta sẽ mang ngươi trở về thế tục!”

Diệp Lăng vội vàng quát lên. Không ngờ long mạch kia lại dừng lại suy nghĩ y như con người, sau đó bay thẳng lên, chui vào bên trong Trữ Vật Giới Chỉ của Diệp Lăng.

Sau khi thu hồi được long mạch, Diệp Lăng đã thấu hiểu tại sao vừa rồi khi nhìn thấy ngọn núi bị sụp đổ, Lộc Uyển lại tỏ ra hết sức khiếp sợ như thế. Hóa ra là vì bên dưới đang trấn áp long mạch.

Nếu đã như vậy, chi bằng ta phá hủy toàn bộ ngọn núi ở Tam Thập Lục Động, sau đó cướp hết long mạch, đem trở về đại địa Hoa Hạ.

Thiên Đế rơi xuống, nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Lăng, trong lòng không khỏi giật mình. Hắn đã đoán được gần như ý nghĩ của Diệp Lăng.

“Này, ngươi đừng có mà suy nghĩ lung tung. Ta nói cho ngươi biết, long mạch ở Tam Thập Lục Động, ngươi cướp đi được mười cái đã là tốt lắm rồi!”

Nghe Thiên Đế nói vậy, Diệp Lăng không hiểu. Thiên Đế vội vàng nói với vẻ lo lắng: “Ngươi có bị ngốc không? Long mạch ở đây đã ngàn năm, đã sớm không còn phản kháng nữa.”

“Chỉ có một số ít long mạch giống như con rồng kia chọn cách rời đi mà thôi. Nhưng nếu toàn bộ long mạch đều rời đi, hoặc là chỉ một nửa long mạch bị ngươi cướp đi thì thế giới này sẽ nhanh chóng bị diệt vong!”

“Ngươi cho rằng Huyên Thiên Cung sẽ để ngươi cướp đi hơn một nửa long mạch sao? Ngươi muốn hai người chúng ta chết sớm à? Cung chủ Huyền Thiên Cung đã là bán tiên rồi, ngươi đừng có mà gây sự!”

Thiên Đế vội vàng vỗ vai Diệp Lăng. Tên này đúng là gan to bằng trời. Nếu thực sự làm ra chuyện này, cung chủ Huyền Thiên Cung sẽ không tha cho bọn hắn.

Đến lúc đó thì chỉ có cái chết mà thôi. Bán tiên cũng gần như là thần tiên. Tóm lại, đợi đến lúc hắn thuế biến, chắc chắn sẽ khác biệt hoàn toàn, vô địch thiên hạ.

Diệp Lăng ngẩn người. Không ngờ lại có chuyện như vậy. Chẳng lẽ hắn dồn hết tâm tư tình cảm vào long mạch chỉ là tốn công vô ích thôi sao?

Hiện tại, Diệp Lăng cũng chẳng muốn đụng độ với tên bán tiên kia. Nếu có lúc đó thì hắn cũng phải đạt đến tu vi Thần Anh hậu kỳ đã.

Chỉ có như thế, Diệp Lăng mới đủ tư cách để chiến đấu với hắn.

Tam đại cường giả chết hết, động Hóa Phong bị phá hủy. Quan trọng hơn là, long mạch ở dưới động Hóa Phong đã bị cướp mất.

Lần này, coi như đã gây náo loạn khắp Huyền Thiên Cung. Phó cung chủ Huyền Thiên Cung, người cai quản những sự vụ ở Huyền Thiên Cung khi biết chuyện, suýt nữa tức giận thổ huyết.

Nghe nói vị này là bá chủ tung hoành ít nhất cũng phải bốn nghìn năm, vậy mà tức giận đến mức phun máu ở ngay trên đại điện Huyền Thiên, còn suýt chút nữa ngất xỉu.

Tuy nhiên, chờ đến lúc đại quân của Huyền Thiên Cung đi tới thì Diệp Lăng, Thiên Đế và tiểu Bạch cũng đã sớm bỏ chạy.

Bọn họ cũng không ngốc như vậy, ở lại nơi đó chờ đại quân Huyền Thiên Cung đuổi tới. À, đúng rồi, không chừng còn có bọn Chúng Thần Điện kia nữa.

Ở phía Tây Chúng Thần Điện, trong một không gian chằng chịt xiềng xích, có một võ giả phương Đông bước ra. Trên đỉnh núi Chúng Thần, từng tia ý thức mạnh mẽ sôi trào.

“Khinh người quá đáng, thật là kinh tởm. Đám người Hoa đó lại dám nhục mạ Chúng Thần Điện ta. Đúng là muốn chết mà!”

“Điện chủ, xin hãy cho thần dẫn đầu thập đại cường giả đi giết chết bọn chúng, tiện tay diệt luôn đám Huyền Thiên Cung kia. Hừ! Bọn hắn cũng có tội vì không bảo vệ nổi chúng ta!”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong Chúng Thần Điện đều phẫn nộ. Từng sợi dây xích ầm ầm rung động, phát ra những âm thanh vang dội.

Đột nhiên, một luồng khí tức đáng sợ trấn áp toàn bộ thiên địa, dường như còn giam cầm cả không khí. Không chỉ có thế, những sợi dây xích đáng sợ kia cũng ngừng rung chuyển.

“Uy nghiêm của Chúng Thần Điện chúng ta không thể bị coi thường. Gryffin, ngươi mau dẫn theo sáu cường giả Thần Anh hậu kỳ và một cường giả Thần Anh đỉnh phong đi đến Tam Thập Lục Động Thiên, tiêu diệt kẻ đã sát hại người của Chúng Thần Điện ta!”

Một tiếng nói uy nghiêm vang lên, cường giả tên Gryffin lập tức gật đầu. Sau đó, bảy tia ánh sáng rực rỡ xuyên thấu bầu trời, dữ dội lao về phương Đông.

Hiện tại, ở Tam Thập Lục Động Thiên, xung quanh sơn môn động Thanh Thiên, Diệp Lăng và Thiên Đế đang nằm trong một sơn động, ung dung tự tại.

“Mà này Diệp Lăng, hai thế lực lớn đó không dễ chọc đâu. Một năm trước, suýt chút nữa ta đã bị bọn chúng hại chết!”

“Tam đại cường giả Thần Anh hậu kỳ truy sát ta, khi đó ta mới chỉ là Thần Anh trung kỳ. Kết quả, ta phải chạy trốn bảy ngày bảy đêm mới từ cõi chết trở về, hơn nữa còn giết ngược lại được một người.”

“Ta nghĩ lần này, ngươi gây ra họa còn lớn hơn ta nhiều.”

Diệp Lăng nghe Thiên Đế nói vậy, nhíu mày: “Ngươi nói vậy là sao? Cái gì mà ta gây họa? Đừng nghĩ là ngươi không làm gì, ngươi cũng có phần đấy!”

Thiên Đế nghe xong liền vội vàng xua tay: “Còn lâu! Bọn chúng tìm ngươi, không liên quan gì đến ta. Hơn nữa, đợi đến khi không chống đỡ nổi, ngươi còn không tự mình chiến đấu đi. Chẳng lẽ chờ đến khi ta thành tiên quay lại báo thù cho ngươi à?”

“Đi đi đi, ngươi đi chết đi! Ông đây biết thừa tính cách của ngươi. Lời nói ra không thể tin tưởng được.”

Diệp Lăng bắt chéo chân, cười nói. Thiên Đế nhếch miệng cười. Đột nhiên, bọn họ nghiêm túc đứng dậy.

“Đến rồi!”

Bình Luận (0)
Comment