.
.
--------------------------
Không có bất kỳ người nào dám tưởng tượng, Huyền Thiên Cung cùng với Chúng Thần Điện, hai thế lực lớn như vậy lại bị một người trẻ tuổi ép phải lui bước.
Đây quả thực là chuyện không cách nào tưởng tượng được, ở trong lòng của tất cả mọi người, bất kỳ một cá thể nào, đều không thể ép hai thế lực lớn thành cái dạng này.
Dù cho ngươi là hai người hai thú, nhưng được rồi, bây giờ đã xuất hiện, Nguyên Vô Pháp cúi đầu, Chúng Thần Điện cúi đầu.
Thậm chí Diệp Lăng còn giết chết Đồ Tể trước mặt Nguyên Vô Pháp, hơn nữa còn cướp đi mười một cái Long Mạch, sau cùng còn xé rách mặt mũi của Huyền Thiên Cung nữa.
Diệp Lăng đi, mang theo sự cường thế và bá đạo, chỉ để lại cho mọi người chấn động và kinh hãi.
Tin tưởng một đội hai người hai thú này, trong một thời gian ngắn, nhất định sẽ trở thành truyền kỳ trong lòng vô số người.
Chỗ giao giới giữa Võ Giới và Tam Thập Lục Động Thiên, Diệp Lăng dẫn theo Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đứng sửng ở nửa khoảng không, nhìn Thiên Đế ở đối diện cười nói: "Vì sao không đi cùng với chúng ta?"
"Ta muốn đi dạo trong thế giới này một chút, Tam Thập Lục Động Thiên thì không cần rồi, thế nhưng ta muốn đi Võ Giới, thuận tiện giải sầu một chút, thể nghiệm cuộc sống ở đó, đây cũng là một loại tu hành."
Thiên Đế cười đáp lại, y không lựa chọn trở về thế tục với Diệp Lăng, tất nhiên Diệp Lăng cũng sẽ không ép y, dù sao mỗi người đều có con đường của mình.
"Được, một khi gặp chuyện gì khó khăn, lập tức liên lạc với ta."
Diệp Lăng gật đầu, chỉ có thể nói như vậy, thật ra hắn không lo lắng cho sự an nguy của người này chút nào, y là Đông Hoàng Thái Nhất chuyển thế, lại đột phá đến cảnh giới Thần Anh hậu kỳ, trừ phi là mấy đầu sỏ tự mình đến giết y, nếu không y cũng không cần phải cẩn thận.
"Đông Hoàng, ta đi đây, tạm biệt."
Vừa nói dứt lời, Diệp Lăng xoay người rời đi, xé ra không gian, thân ảnh một người hai thú biến mất trên mảnh trời đất này.
Thiên Đế khẽ lắc đầu: "Tên hỗn đản này, lão tử ta tên là Thiên Đế, Đông Hoàng ư? Ha hả, thật đúng là một cái tên vừa quen thuộc lại xa lạ."
Bên trong trang viên Diệp Lăng ở thành phố Đông Hải, Diệp Lăng vui thích ngồi trên bãi cỏ sau vườn hoa nhà mình, nhìn bốn đứa con của hắn đang học đi.
Không biết có phải là do vấn đề thiên phú hay không, lúc này bốn đứa trẻ này của Diệp Lăng mới hơn nữa tuổi, vậy mà đã gần biết đi, thoạt nhìn giống như trẻ em hơn một tuổi vậy.
"Cha... cha... ôm."
Thân thể nhỏ mập mạp Diệp Bình lung lay đi về phía Diệp Lăng, Diệp Lăng mỉm cười, một phen ôm lấy Diệp Bình, bóp bóp khuôn mặt đầy thịt của bé.
"Con thằng bé này, không sợ ngã sấp xuống à."
Diệp Lăng ôm Diệp Bình cười nói, cách đó không xa ba đứa trẻ Diệp Anh, Hàn Lâm cùng với Ninh Mộc Lang đều chập chững đi tới chỗ Diệp Lăng.
Diệp Lăng nhìn mấy đứa con của mình, cảm thấy trước nay chưa từng thỏa mãn như bây giờ, xoa đầu từng đứa một.
Mà lúc này, từ bên ngoài Hàn Vĩ Quốc và Ninh Quốc Cường đi tới, hai người đều tự đến bên cạnh của Hàn Lâm và Ninh Mộc Lang, trực tiếp ôm hai bé vào trong lòng.
"Ha ha! Lão Hàn, nhìn xem, ông nhìn xem, thân thể của Ninh Mộc Lang nhà chúng tôi, tôi cho ông biết, về sau tuyệt đối là một nhân vật lớn, hì hì."
Ninh Quốc Cường nhếch miệng cười một cách vui vẻ, Ninh Mộc Lang khỏe mạnh kháu khỉnh, hơn nữa ánh mắt trong suốt, làm cho người ta nhìn vào thì cảm thấy thoải mái.
Hàn Vĩ Quốc cũng gật đầu: "Đúng vậy, thân thể của Mộc Lang ngày càng khỏe mạnh, không được, ngày hôm nay tôi sẽ mang Tiểu Lâm về, tôi cũng phải để bà vợ ở nhà làm chút đồ ăn ngon bồi bổ cho đứa trẻ này mới được."
"Nếu không, dẫn nó ra ngoài, người khác còn nghĩ rằng tôi không cho cháu gái ăn cơm, cháu gái bảo bối của ông, cháu nói xem ông nói có đúng không, ai ai, râu của ông."
Hàn Vĩ Quốc vừa dứt lời, Hàn Lâm trực tiếp cười híp mắt bắt được râu mép của ông, trẻ nhỏ không biết nặng nhẹ, kéo lây râu mép làm cho Hàn Vĩ Quốc kêu to ai ai.
Diệp Lăng vội vã đứng lên, vừa muốn mở miệng ngăn cản, kết quả Hàn Vĩ Quốc xua tay trực tiếp làm dấu để Diệp Lăng không cần lại đây.
"Hì hì, cháu gái ngoan, nếu như cháu thích túm râu của ông, sau này ông đây sẽ giữ lại râu mép, cho cháu túm có được không, hì hì."
Diệp Lăng sửng sốt, trời ơi, đây chính là cưng chiều mà, mấy người cứ cưng chiều đi, tôi xem chờ đến khi bọn trẻ trưởng thành, có hành hạ bộ xương già của mấy người không.
Kết quả Hàn Vĩ Quốc giống như nghe được tiếng lòng của Diệp Long, bĩu môi: "Ai cần con lo, lão tử ta nguyện ý."
Nhất thời Diệp Lăng ngẩn ra, trời ơi, cuộc sống này không có cách nào trôi qua mà, mấy người lão gia tử này chắc cưng chiều chết mấy đứa trẻ này mất.
Mà một bên, Ninh Quốc Cường cũng hơi lộ ra vẻ mơ mang, sờ sờ cằm của mình, trái lo phải nghĩ, nhìn Mộc Lang một chút: "Mộc Lang, ông nội không có râu, có phải con không có gì túm hay không?"
"Yên tâm, bắt đầu từ hôm nay ông nội sẽ nuôi râu, con yên tâm đi, người khác có cái túm, ông nội cũng để cho con túm!"
Nghe được hai vị lão nhân nói như vậy, Diệp Lăng vỗ cái trán, một tay ôm Diệp Bình, một tay ôm Diệp An: "Hai người cứ ở chỗ này cưng chiều tiếp đi."
Vừa nói chuyện, Diệp Lăng ôm hai đứa con gái đi, kết quả vừa vặn gặp phải hai mẹ vợ: "Con nói này mẹ à, mẹ nhìn bọn họ đi, đều biến Mộc Lang và Tiểu Lâm thành cái dạng gì kia?"
"Cái gì? Lão già khốn kiếp này, nếu dám làm cháu gái mẹ khóc, mẹ lột da ông ta."
"Chị dâu, đừng nói nữa, tối nay hai người chúng ta đi mua bàn giặc, đến tối về nhà để bọn họ quỳ, để cho bọn nhỏ nhìn."
Diệp Lăng vỗ đầu một cái, quay đầu kêu với Hàn Lâm và Ninh Mộc Lang: "Ai, cha nói này con trai con gái ơi, cha đây chỉ có thể đi trước, buổi tối các con về với ông nội bà nội của các con nha."
Vừa nói xong, Diệp Lăng làm bộ dạng xum xoe, Hàn Vĩ Quốc và Ninh Quốc Cường là tới đón hai đứa trẻ về nhà mấy ngày.
Về tới phòng khách, Vương Thục Phân và Diệp Thiên nhìn thấy hai bảo bối nhỏ đã về, vội vã nhận lấy, Diệp Bình và Diệp cũng cười ôm lấy hai lão nhân.
"Ha ha, nhìn đứa cháu này của tôi đi, bộ dạng thật là xinh đẹp, tôi nói này bà nó ơi, đứa trẻ hỗn huyết đúng là không giống những đứa trẻ khác."
"Đó là tất nhiên, đây chính liên hợp tốt đẹp giữa trong và ngoài nước đó, tuyệt đối không thể so với đứa trẻ bình thường!"
Diệp Lăng nghe được hai vị lão nhân đều nói như vậy, vì vậy ưỡn ngực đi vào bên trong nhà, kiêu ngạo đã quen, rốt cuộc tự hỏi gien tốt đẹp của mình từ đâu đến.
Buổi tối, Trầm Nguyệt Tâm về nhà, gương mặt ủ dột, Diệp Lăng vội vã kéo cô ngồi xuống.
"Anh nói này Nguyệt Tâm, em cũng đã mang thai mấy tháng rồi, có thể đừng luôn chạy đến công ty nữa không, lại không có chuyện gì lớn, em đừng chạy lung tung nữa."
"Hơn nữa, chuyện nào là quan trọng nhất, không phải là thân thể của em và bé con trong bụng sao, em xem một chút, lại không vui."
Diệp Lăng lắc đầu, bốn phụ nữ trong nhà lần lượt mang thai, cho nên Vương Ngưng Mị và Mộ Ngưng Hàm giận điên rồi, thế này là thế nào, người ta đều đã có thai, anh liền nhận mệnh bị hai chị em em làm khó dễ đi.
Mấy ngày nay, kém chút nữa eo Diệp Lăng đã bị bẻ gãy rồi, hiện tại hai chân Diệp Lăng còn run lập cập đây.
"Không phải đâu Diệp Lăng, là công ty chi nhánh xảy ra chút chuyện, đã chết nhiều người rồi."
Trầm Nguyệt Tâm thở dài nói, vô cùng lo âu.