Ma sao?
Nói dứt lời, mọi người xung quanh bàn lập tức ngẩn người, sắc mặt rất khó coi.
“Đừng nói đùa nữa anh Tôn. Trời sắp tối rồi, anh đừng đùa như vậy. Thật là đáng sợ! Tối nay, anh em mình còn phải ngủ phòng riêng đó!”
“Đúng vậy, em cũng thuê phòng ở bên ngoài rồi. Anh Tôn thật biết nói đùa, sao còn nói chuyện liên quan đến ma quỷ chứ? Haha.”
Ngay cả Diệp Lăng cũng có chút xem thường. Thời đại này làm gì còn ma quỷ chứ. Không những thế, khu nhà xưởng này còn là một nơi dương khí thịnh vượng. Cho dù có thật, ma quỷ cũng không dám tới đây.
Huống hồ, trước khi xây dựng, mỗi một khu nhà xưởng đều mời một thầy bói đến để giải hạn, đâu thể dễ dàng xuất hiện chuyện tà mà ngoại đạo như vậy.
“Này, mấy chú không tin anh sao? Chẳng lẽ anh lại đi lừa gạt mấy chú?”
“Anh nói cho mấy chú biết. Nghe nói, có một cô gái đã tự sát trong kí túc xá của khu nhà xưởng này, nguyên nhân là vì bị bỏ rơi.”
“Cho nên, cô gái này đã biến thành ác quỷ. Anh họ anh nói, người chết rất thê thảm, nội tạng đều bị ma ăn hết.”
Diệp Lăng nghe xong lời này, trong ánh mắt lóe lên sự ngờ vực. Ma? Chẳng lẽ thật sự có ma sao? Nhưng mà không đúng, địa phủ luân hồi chặt chẽ như vậy, sao lại có ma quỷ xuất hiện vào ban ngày ban mặt chứ?
Không, nhất định chuyện này có ẩn tình. Diệp Lăng quyết định buổi tối sẽ đến khu nhà xưởng Hoa Mỹ xem xét, nhất định phải tìm ra thứ ẩn chứa bên trong đó.
Nghe nói chuyện một hồi, Diệp Lăng đứng dậy tính tiền rời đi. Có nghe tiếp cũng không có tác dụng gì, các công nhân bên ngoài có thể biết được tin tức nhưng thật ra cũng chỉ là lời đồn mà thôi.
Sau khi Diệp Lăng rời đi, mấy người kia lo lắng nói: “Nghe nói tối hôm nay là ngày giỗ đầu của ma nữ đó. Thật đáng sợ! Tối nay nhất định phải cẩn thận hơn.”
Vù.
Một cơn gió lạnh thổi qua đám người, lập tức khiến da đầu bọn họ tê dại, trong mắt không khỏi lộ lên vẻ hoảng sợ. Tất cả đều nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã tối đen như mực.
Diệp Lăng đi dạo trên phố, tiện thể ngắm nhìn phong cảnh phồn hoa của thị trấn này. Một khu công nghiệp đủ để khiến thị trấn này trở nên phồn hoa phú quý.
Nhưng hôm nay, Diệp Lăng lại phát hiện nơi đây thật hoang vắng, thê lương. Vừa mới chín giờ, trên đường đã không còn bóng người.
Ngay cả những cửa hàng và quán cơm cũng đóng cửa thật sớm, nhìn những người đi đường với vẻ mặt sợ hãi, chắc hẳn là do cái chết của một vài người trong những ngày gần đây.
Đã thế, cứ đi đến nhà xưởng xem sao vậy. Diệp Lăng thục tay vào túi, châm một điếu thuốc, đi dọc theo con đường.
Hừ hừ, Diệp Lăng rít một hơi. Chậc chậc, mùi vị thật không tệ. Diệp Lăng cảm thấy rất thích thú. Ngẫm lại địa vị của mình ở nhà thật đáng buồn.
Từ khi có con, địa vị của hắn tụt dốc không phanh, ít nhất thì cũng coi như là không còn nữa. Cha dạy dỗ con chẳng phải là lý lẽ chính đáng sao?
Thế nhưng khi ở nhà, Diệp Lăng đừng hòng nghĩ tới điều đó. Diệp Bình và Diệp An còn tốt hơn một chút, nhưng đương nhiên, cũng chỉ là hơi tốt mà thôi.
Nhưng nếu dính dáng đến Mộc Lang và Hàn Lâm, thì thực sự là một chuyện lớn. Hai vị cha vợ kia không dùng súng bắn chết hắn mới lạ, hoặc không thì cũng bắn cho hắn tàn phế.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, hai vị cha vợ vẫn luôn thương yêu hai đứa cháu này. Diệp Lăng chỉ sợ chiều quá hóa hư, vậy thì thật là một chuyện lớn.
Đang mải nghĩ ngợi, Diệp Lăng đã đi đến sát bên đường, đứng lại trước cửa động Hồ. Đột nhiên, một người phụ nữ đầu tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt đi thẳng đến trước mặt Diệp Lăng.
A, một tiếng hét thảm thiết vang lên. Ngay sau đó, gương mặt kia đột nhiên biến mất, giống như bị một thứ gì đó vội vàng kéo trở về.
Má ơi, Diệp Lăng run rẩy trong lòng. Trời đất, đó có thật là ma không vậy? Không phải đâu, dù gì ông đây cũng là cường giả Thần Anh hậu kỳ, ma quỷ sao dám đụng vào ta chứ.
Thế nhưng, gương mặt vừa nãy là như thế nào? Suýt chút nữa khiến ông đây hồn bay phách lạc.
Đúng lúc này, Diệp Lăng đột nhiên nghe thấy trong động Hồ vang lên một tiếng khóc ai oán, khiến cho hắn suýt nữa không đứng nổi.
Trời ơi, đúng là gặp ma rồi! Nhưng bây giờ mới chỉ có mười giờ thôi mà, không phải ma quỷ chỉ xuất hiện vào nửa đêm thôi sao?
Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ?
Tiếng khóc kia càng thêm thống khổ, Diệp Lăng nghiến răng, vỗ vào đầu mình.
Sợ cái gì mà sợ? Mình dù gì cũng là cường giả Thần Anh. Chỉ là một tiểu quỷ thôi mà. Đi vào thôi! Nếu thật sự là quỷ, mình sẽ khiến cho ả hồn bay phách tán.
Diệp Lăng nuốt nước miếng, sau đó đi thẳng vào bên trong động Hồ. Đi chưa được năm mét, hắn đã thấy một cô gái mặc áo trắng, đầu tóc bù xù đang ngồi dưới đất khóc nức nở.
Ôi mẹ ơi, đây thực sự là ma sao? Cách ăn mặc, rồi cả bộ dáng này nữa, người bình thường không thể như vậy được, chẳng khác nào cố tình dọa người khác.
“Khóc cái đầu mày, làm tao sốt hết cả ruột. Định dẫn quỷ tới hả? Ông đây đá chết mày bây giờ!”
Đột nhiên, một tiếng chửi rủa xen lẫn giận dữ vang lên. Diệp Lăng sửng sốt. Ô, phía đối diện còn có mấy người đàn ông, cả đám đều mặc đồ màu đen, cứ như ẩn mình trong bóng tối.
“Chết tiệt, hù chết tôi. Còn tưởng là ma quỷ nữa chứ.”
Diệp Lăng thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra, một kẻ tàn ác như Nguyên Vô Pháp còn bị hắn đánh cho không thể ngẩng đầu, vậy mà giờ đây hắn lại đi sợ một con ma.
Vừa dứt lời, cô gái áo trắng ngồi dưới đất đột nhiên ngẩng đầu lên. Diệp Lăng nhìn cô ta, cả hai cùng ngơ ngác.
Ai đây? Diệp Lăng chợt nghĩ ra, đây không phải cô gái hôm nay đe dọa mình không thành bị mình xử lý đây sao?
“Là cô?”
“Là anh?”
Hai người đồng thời nói. Cô gái kia vội vã đứng dậy, chạy đến bên cạnh Diệp Lăng, nắm góc áo của hắn.
“Cứu tôi, cứu tôi.”
Cô gái kia gấp gáp nói. Diệp Lăng ngẩn người. Cứu cô? Ý cô là gì?
Một người đàn ông to lớn mặc áo đen mất hứng bước ra, trên cổ hắn đeo một cái dây chuyền vàng to bự chảng, trông giống như một tên nhà giàu mới nổi.
Diệp Lăng sửng sốt, trực tiếp đẩy cô gái kia sang một bên: “Này, cô có ý gì đây? Ai nói tôi sẽ giúp cô hả? Đến đây, đến đây, mau ra tay đi. Tôi không thấy gì đâu đấy.”
“Đồ khốn khiếp! Sao có thể thấy chết mà không cứu chứ? Anh có còn là người không hả? Ba ngàn tệ mà tôi trộm của anh Báo, không phải là anh tiêu hết hay sao?
Cô gái kia lập tức sốt sắng, quát lên. Hai mắt Diệp Lăng trợn tròn. Cô ta đang cố ý đổ oan cho mình hay sao?
“Cô nói rõ cho tôi, ai tiêu tiền của cô. Điện thoại của tôi là do vợ tôi đặt thiết kế riêng, tốn những ba mươi vạn tệ đó. Cô đừng có mà hàm hồ!”
Diệp Lăng vội phản bác. Điện thoại di động của hắn rõ ràng là Trầm Nguyệt Tâm đặt làm riêng cho hắn, chất lượng tinh xảo và có tính năng chống trinh sát hoàn mỹ nhất.