Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 703 - Chương 703: Chị Dâu Đi Thong Thả.

Chương 703: Chị dâu đi thong thả.

Nghe Diệp Lăng nói vậy, cô gái bên cạnh cười khinh miệt.

“Báo ca, Hổ ca, tạm thời đừng quan tâm đến em. Các anh nghe anh ta nói có tin được không?”

Hơn ba mươi vạn tệ một cái điện thoại? Đến cả ông chồng quốc dân cũng mới chỉ dùng dòng điện thoại Fruit cao cấp nhất. Vậy mà anh ta dám nói là hơn ba mươi vạn tệ?

Anh đang chế giễu chúng tôi thiếu hiểu biết về thị trường, hay là chúng tôi nên chế giễu vì anh nói dối cũng không biết chọn lời mà nói.

“Thằng nhóc này, mày đừng có giả ngu với tao. Trương Thiến, tao hỏi mày, mày thực sự đã đưa cho nó ba ngàn tệ mày trộm của tao hả?”

Báo ca cười gằn một tiếng. Theo hắn, tên nhóc nói nhăng nói cuội này chắc chắn cũng không phải kẻ trong sạch, nếu không cũng sẽ không chột dạ như vậy.

Cô gái áo trắng tên Trương Thiến gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đó, Báo ca. Thật ra em không đồng ý, thế nhưng anh ta đe dọa em, nói rằng nếu em không đưa thì sẽ đánh em. Em chỉ là một cô gái yếu ớt, làm sao có thể chống cự được chứ. Huhu.”

“Báo ca, không tin anh hỏi thử xem, hôm nay tên khốn khiếp này còn bắt em lột quần áo ra. Em thật oan uổng quá!”

Diệp Lăng ngẩn người. Hả? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến mình, ả đàn bà trước mặt quả thật độc ác.

“Này, tôi bắt cô lột quần áo thì có liên quan gì đến việc này hả? Chết tiệt! Cô đừng nói lung tung!”

“À, Báo ca đúng không? Việc này không liên quan đến tôi, tôi không biết cô ta. Nhờ anh nói tôi mới biết cô ta tên Trương Thiến. Tạm biệt!”

Nói xong, Diệp Lăng quay người rời đi. Khốn khiếp thật! Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến hắn, vậy mà ả đàn bà này lại cương quyết đổ oan cho hắn.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một gã đàn ông to lớn khoanh tay đứng chắn trước mặt Diệp Lăng: “Thằng nhóc này, nếu mày không quen ả thì sao lại bắt ả lột quần áo?”

“Tao phát hiện lời mày nói rất vô lý. Nếu mày không biết ả, sao ả ta còn để mày lột quần áo?”

“Mày đừng có mà diễn kịch, thằng nhóc này. Hóa ra Trương Thiến làm thế là do mày ở đằng sau giật dây. Mày thật to gan! Sao mày không chịu tìm hiểu xem, ở cả cái khu phố này có ai dám động vào người Báo ca bọn tao hả?”

Gã nói đến đây, Báo ca tỏ ra rất hợp tác, dùng tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình, cười lạnh.

Diệp Lăng tức giận nói: “Các đại ca, với trí thông mình này của các anh mà vẫn có thể lăn lộn ngoài xã hội đến tận bây giờ sao? Đầu các người toàn bột mì úng nước à?”

“Đầu óc không chịu suy nghĩ thì thôi, mà suy nghĩ thì chẳng khác gì đống bột nhão. Cô ta rõ ràng đang đùa cợt các người như đùa một con chó. Vậy mà các người không nhìn ra được?”

Diệp Lăng tin chắc cái đám này là một lũ thú vật. Cái gì mà Hổ ca, Báo ca, hắn thấy bọn chúng là một đám chó thì đúng hơn. Hơn nữa còn là mấy con chó dại, không có chút chỉ số thông minh nào.

Điếu thuốc trong miệng Báo ca rơi thẳng xuống đất, tia lửa bắn tung tóe. Thằng ranh này, mồm miệng thật hung ác.

Trong khi đó, một tên đứng bên cạnh Báo ca tức giận gầm lên: “Báo ca, thằng ranh này thật không biết điều, dám mắng anh là chó.”

“Con mẹ mày, nó mắng mày là chó đấy. Cút sang một bên.”

Báo ca tát một phát vào mặt tên kia. Đúng là một thằng ngu, vậy mà cũng không nhìn ra được, tao phải dạy dỗ lại mày thôi.

“Báo ca, hắn mắng anh đó. Sao anh lại đánh em?”

Tên kia cảm thấy vô cùng oan ức. Mình trung thành với anh ấy như thế, vậy mà anh ấy lại đánh mình.

Báo ca nhìn tên đó, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Lăng: “Thằng ranh này, mày dám chỉ cây dâu mắng cây hòe hả? Tao thấy mày chán sống lắm rồi!”

“Không, không, Báo ca. Tao không chỉ cây dâu mắng cây hòe, tao mắng thẳng vào mặt mày đấy. Mày đúng là một thằng ngu. Rõ ràng chuyện này chẳng liên quan gì đến tao cả.”

“Ba ngàn tệ? Mẹ nó, lừa gạt của mày có ba ngàn tệ. Còn dám xưng là Báo ca cái gì, cả con phố này không ai dám trêu chọc mày ư? Mày là anh hùng đường phố hả?”

Diệp Lăng mắng một tràng, Trương Thiến đứng cạnh không khỏi sửng sốt. Trời ơi, tên này thật to gan! Chẳng lẽ không sợ Báo ca đánh gãy tay chân hắn sao?

Báo ca chắc chắn sắp phát điên lên rồi. Từ khi lăn lộn ngoài xã hội đến giờ, vẫn chưa có kẻ nào dám chửi hắn như thế. Đương nhiên cũng có, nhưng những tên đó về sau không gãy tay thì cũng gãy chân.

“Tên khốn khiếp! A Hổ, mau khiến tay chân hắn tàn phế cho tao!”

Báo ca lạnh lùng quát. Hổ ca đang đứng bên cạnh Diệp Lăng lập tức cười khà khà, không biết từ khi nào đã cầm trong tay một con dao, hung hăng đâm lên đùi Diệp Lăng.

“Khà khà, thằng ranh này, để Hổ gia tao cho mày nhìn thấy cảnh đổ máu!”

Hổ ca lạnh lùng cười. Thế nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên giật mình. Cổ tay của hắn như bị kẹp chặt bởi một cái kìm sắt, không thể động đậy được.

Quan trọng hơn là, cổ tay hắn giống như sắp gãy, đau đớn khủng khiếp. Mồ hôi hột nhanh chóng chảy giàn dụa trên khuôn mặt.

“’Dừng tay, mau bỏ ra. Đau quá, Báo ca, cứu em!”

Hổ ca liên tục rống lên. Diệp Lăng dữ tợn cười: “Chậc chậc, có câu Thà chọc Diêm Vương chứ không đụng vào tiểu quỷ. Quả thật không sai.”

“Ông đây đã không thèm để ý đến bọn mày. Vậy mà bọn mày vẫn gào thét vào mặt ông đây, bọn mày nghĩ ông đây dễ bắt nạt lắm sao?”

Bịch.

Diệp Lăng đá Hổ Tử bay thẳng vào tường, đầu đụng vào tường, ngất xỉu.

“Mày còn dám đánh lại? Tao sẽ đánh mày tàn phế

Báo ca điên cuồng rống lên. Một tên đứng bên cạnh hắn bước ra, vung nắm đấm lên, vẻ mặt dữ tợn.

Một phút sau, Diệp Lăng hùng hùng hổ hổ rời khỏi động Hồ: “Khốn khiếp! Đúng là một lũ hèn! Đã cho thể diện rồi còn không nhận, lại phải dùng nắm đấm để nói chuyện.”

Trong khi đó bên trong động Hồ, cái tên giơ nắm đấm với Diệp Lăng đã sớm nằm gục xuống đất, miệng sùi bọt mép.

Về phần Báo ca, kẻ tự dưng là bá vương đường phố thì đang quỳ xuống đất, mặt mũi tươi cười nịnh nọt, giơ tay đầu hàng.

Trương Thiến đứng cạnh hung dữ nói: “Hừ, xem xem mày còn dám động vào tao nữa không? Mày còn động vào tao. Tao sẽ bảo người đàn ông của tao cắt đứt chân mày ra!”

Bịch.

Trương Thiến đá vào ngực Báo ca, Báo ca lảo đảo ngã xuống đất. Thế nhưng vẫn quỳ xuống, nở nụ cười nịnh nọt: “Chị dâu đi thong thả, chị dâu đi thong thả.”

Bên ngoài động Hồ, Diệp Lăng vừa đi chưa được mười mét, Trương Thiến đã trực tiếp lao đến, ôm chặt lấy cánh tay Diệp Lăng.

“Này, không nhìn ra anh cũng rất nam tính đấy. Thật là lợi hại!”

“Tôi nói cho anh biết, tôi cũng là một cô gái đàng hoàng. Anh coi tôi như nào thì tùy anh, nhưng tôi vẫn là gái tơ nha.”

Diệp Lăng liếc mắt nhìn cô ta. Hắn đương nhiên nhìn ra trong cơ thể của Trương Thiến không có mùi âm, khẳng định vẫn là một trinh nữ.

“Này, cô suốt ngày lẽo đẽo theo tôi làm gì? Thích đi đâu thì đi đi.”

Diệp Lăng không nhịn được hất tay ra. Mặc dù cảm giác được khoát tay khá thoải mái, nhưng hắn cũng không thể mang theo cái đuôi này đi cùng được.

Bình Luận (0)
Comment