Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 704 - Chương 704: Ma.

Chương 704: Ma.

Bản thân hắn muốn hóa thân thành Holmes để đi phá án, nếu mang theo cái đuôi này thì mọi chuyện sẽ thật rắc rối.

Quan trọng hơn, Diệp Lăng cũng không biết trong nhà xưởng thật sự đã xảy ra chuyện gì. Nếu quả thật xuất hiện một ma nữ, vậy chẳng phải sẽ khiến cho Trương Thiến sợ chết khiếp sao?

“Tôi không đi đâu hết, anh đi đâu thì tôi đi đấy. Nếu anh bỏ tôi thì chẳng khác nào anh ném tôi cho tên Báo kia, bảo hắn chặt đứt chân tôi.”

“Anh cho tôi theo anh đi, tôi sẽ xoa bóp cho anh. Anh quên ngày hôm nay tôi đã mát xa cho anh như thế nào rồi sao?”

Diệp Lăng thở dài, quay người lại, nghiêm túc nói: “Trương Thiến đúng không? Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi phải đi bắt ma. Nếu cô xảy ra chuyện gì thì không ổn đâu.”

Trương Thiến nghe xong, lập tức vô cùng kích động: “Thật sao? Vậy thì quá kích thích. Tôi mặc kệ, tôi cũng muốn đi. Nếu anh không cho tôi đi, tôi sẽ hét lên rằng anh sàm sỡ tôi.”

Diệp Lăng thấy cô ta lại chuẩn bị giở trò liền mặc kệ. Mẹ nó, cứ đi theo đi, bị hù chết cũng đáng đời cô.

Trương Thiên thấy vậy, cười ha ha. Thành công rồi! Cô càng vui sướng, siết chặt cánh tay Diệp Lăng hơn nữa.

Diệp Lăng bị bóp chặt, tức giận đến nỗi mũi thổi ra khí nóng, quay lại hung tợn nói: “Cô cẩn thận đấy. Nếu cô dám trêu đùa tôi nữa, tôi sẽ ném cô trở lại động Hồ để trừng trị!”

“Đây, đây, đến đây làm tổn thương nhau đi.”

Trương Thiến cười ha ha. Diệp Lăng suýt chút nữa tức hộc máu. Chị gái à, chị có thể chú ý một chút được không? Chị là con gái, sao lại có thể kéo qua kéo lại với đàn ông như thế chứ?

Đúng lúc này, hai người đã đi tới cổng của khu nhà xưởng Hoa Mỹ. Thời gian hiện tại đã là mười rưỡi đêm.

Hai người đi đến cổng lớn, trông thấy người gác cổng đang nhàn nhã ngồi xem chiếc TV đen trắng mười mấy inch, không hề để ý đến hai người.

Diệp Lăng thở dài. Kỉ luật ở đây thật là tệ hại. Sau đó hắn kéo Trương Thiến đi vào trong khu nhà xưởng.

Không khí bên trong khu nhà xưởng vô cùng yên tĩnh, nơi này cách rất xa khu kí túc. Nhưng khu nhà xưởng còn tốt hơn chút, ít nhất cũng có người làm ca đêm, còn khu kí túc thì vắng lặng như tờ.

Thậm chí đến cả ánh đèn cũng lờ mờ. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi đến, Trương Thiến cảm thấy rét run toàn thân, vội vàng ôm lấy cánh tay.

“Tôi đi vệ sinh một chút, anh nhớ chờ tôi ở đây. Nếu không, để tôi bắt được anh thì sẽ làm phiền anh đến chết.”

Nói xong, Trương Thiến chạy đi. Diệp Lăng một mình nhàm chán bắt đầu đi lang thang, nhân tiện cũng đợi Trương Thiến.

Cô ta chính là một viên kẹo da trâu. Nếu thật sự dính lên người thì chắc chắn không thể dứt ra được.

Thế nhưng Diệp Lăng chờ ròng rã suốt hai mươi phút vẫn không thấy Trương Thiến quay trở về. Diệp Lăng có chút bối rối. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đã gặp ma rồi chứ?

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Thời gian này thật đáng lo ngại, ước chừng đến cả ma quỷ cũng phải đắn đo có nên xuất hiện vào lúc này hay không?

Đúng lúc đó, có một người đàn ông mập mạp đeo kính đi tới. Anh ta mặc bộ quần áo bảo hộ màu xanh lam, tay cầm một túi mì khô, vừa đi vừa hát.

Diệp Lăng mỉm cười chào, chuẩn bị hỏi anh ta về tình hình ở đây: “Anh bạn này, tôi có thể hỏi anh một vài vấn đề được không?”

Anh mập nhìn Diệp Lăng một chút, nở nụ cười thần bí: “Haha, anh là phóng viên hả? Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh là người thứ ba đến khu nhà xưởng chúng tôi phỏng vấn đấy.”

“Có điều giám đốc chúng tôi có nói, chuyện liên quan đến người chết không thể tiết lộ. Nếu không tôi sẽ bị mất việc.”

“Nhưng mà bây giờ đã đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi, chắc không ai biết đâu, nên tôi sẽ cho anh chút thể diện. Thấy anh đợi ở đây rất lâu, tôi xin giới thiệu, mọi người thường gọi tôi là tiểu Gia Cát, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý.”

Cái người tự xưng là tiểu Gia Cát này cũng là người nhiều chuyện, không ngờ lại chủ động tiết lộ. Diệp Lăng chỉ hơi sững sờ, nhưng cũng vừa hay, đỡ tốn công hỏi.

“À, tôi chỉ muốn hỏi, chuyện chết người mà mọi người nói là như thế nào vậy?”

Diệp Lăng khẽ cười nói. Anh mập gật đầu: “Câu hỏi hay đấy. Mấy ngày gần đây đã chết sáu người rồi, anh nghĩ sao?”

“Tôi nói cho anh biết, những người này đều chết rất kỳ lạ, hoặc rất là bất thường. Nhưng đáng tiếc, không ai biết là chết như thế nào.”

Anh mập bĩu môi nói: “Hiện tại rất nhiều bảo vệ làm ca đêm ở khu nhà xưởng đã từ chức, bởi vì có nhiều người đã nhìn thấy ma nữ mặc áo trắng.”

“Ma nữ kia có mái tóc thật dài, quần áo màu trắng, vừa đi vừa lắc lư, thật sự khiến người ta sợ chết khiếp.”

Anh mập đang nói, đột nhiên hai mắt mở lớn, há to miệng, tay run run chỉ về phía sau Diệp Lăng: “Trời…trời ơi, ma, ma!!”

Vù.

Anh mập vội vàng chạy khỏi. Diệp Lăng lập tức ngẩn người.

Cái gì? Xuất hiện rồi sao?

Quay đầu lại nhìn, Diệp Lăng liền mỉm cười. Ma cái gì chứ? Đây không phải là Trương Thiến sao? Bộ dáng của cô ấy đúng là đáng sợ thật.

“Này, cô ngã vào hố phân à? Đi vệ sinh mà hết nửa tiếng, cô có bị táo bón không vậy?”

Diệp Lăng vô cùng bất mãn. Thời gian của hắn quý giá vô cùng, vậy mà cô ta còn làm lãng phí nó, cô ta nghĩ đang đi du lịch ư?

“Anh vội cái gì? Chân người ta tê cứng hết rồi đây này. Nếu không đã chẳng phải nhảy lò cò như vậy.”

Trương Thiến cũng rất bất mãn nói. Diệp Lăng vung tay, hai người bắt đầu đi lung tung. Diệp Lăng chủ yếu đến đây để xem nơi đây có thật sự là có tử khí hay không?

Nếu có tử khí thì khả năng ma quỷ tồn tại là rất lớn. Thế nhưng đi lòng vòng suốt một giờ, vẫn chẳng thấy bóng dáng ai, thậm chí đến cả bóng ma cũng không có chứ đừng nói đến tử khí.

“Chẳng lẽ hôm nay con ma này nghỉ làm, ở nhà chơi cờ tỉ phú rồi?”

Diệp Lăng buồn bực nói, Trương Thiến ở bên cạnh thì đã bắt đầu sợ hãi, toàn thân run rẩy: “Này, Diệp Lăng, chúng ta đi về đi. Đã nửa đêm rồi, tôi thấy sợ lắm.”

Diệp Lăng xua tay: “Tôi đã nói rồi mà, cô nhất định phải đi theo. Nếu cô muốn về thì về đi. Đồ nhát gan!”

“Anh nói ai hả? Chị đây sẽ chiến đấu đến cùng. Tôi không tin, con ma nữ kia có thể kinh khủng đến mức nào.”

Vừa nói dứt lời, Diệp Lăng trông thấy một công nhân đang dụi dụi mắt đi về phía phòng ngủ, vội vàng chào hỏi: “A, người anh em, chờ một chút!”

Người kia quay người lại, đôi mắt lập tức mở lớn, trông thấy Trương Thiến vẫn còn chưa hết tê chân đang nhảy lên nhảy xuống, gào thét: “Mẹ ơi, ma!”

“Cái gì? Ma? Đâu?”

Đột nhiên, tiếng hét chói tai của Trương Thiến vang lên. Người kia bị Trương Thiến dọa sợ, ngã sòng soài trên mặt đất, sau đó chật vật bò lên, chạy như một con chó điên.

“Tôi phục cô rồi đấy. Đêm hôm đi ra đường lại mặc mấy bộ đồ như vậy. Tôi còn chưa hỏi được người ta cái gì đây này.”

Bình Luận (0)
Comment