Phil Spengler vừa nói dứt lời, ba người đàn ông đang cười cười nói nói đột nhiên ngẩn ra, sắc mặt ngay lập tức trở nên ảm đạm.
Toang.
Người ở vị trí trung tâm là James trực tiếp làm rơi vỡ chén rượu trong tay, màu rượu đỏ thẫm như máu nhỏ giọt tí tách trên tấm thảm đắt tiền.
“Ngươi nói cái gì? Hai cường giả Kim Đan Kỳ đã bị giết chết?”
James đứng lên, đi đến bên cạnh Phil Spengler lạnh lùng hỏi. Phil Spengler cảm giác toàn thân như đông cứng, giống như ở trong một hầm băng.
Phil Spengler cứng ngắc gật đầu: “Đúng vậy, bị một thằng nhóc Hoa Hạ dùng ngón tay giết chết, còn chưa kịp phản kháng thì đã chết rồi.”
Hai cường giả còn lại đang ngồi trên ghế cũng lập tức đứng lên. Chỉ một ngón tay đã giết chết được hai cường giả Kim Đan Kỳ, thậm chí còn không phản kháng sao?
“Rốt cuộc là ai lại đi chọc vào một cường giả như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết, tình hình nguy cấp trước mắt không thể để cho ai chen ngang vào sao?”
James khẽ quát. Chuyện này được cấp trên ra lệnh, nếu như không thành công, thì khi trở về bọn họ chắc chắn sẽ bị trừng phạt, thậm chí đến cả tính mạng cũng không còn.
“Ta nói cho ngươi biết, trong khoảng thời gian này, ta không cần biết ngươi xài bao nhiêu tiền, chỉ cần đảm bảo không để bất cứ ai can thiệp vào chuyện của chúng ta, dù là quấy rầy cũng không được. Ngươi hiểu chưa?”
Phil Spengler lắc đầu: “James đại nhân, người Hoa này chính là đến để trả thù cho những người Hoa mà ngài đã đả thương mấy ngày trước.”
James cứng họng, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không nói nên lời. Hắn ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt đỏ bừng, trực tiếp đập nát bình rượu trên bàn.
“Khốn khiếp! Chỉ sợ hắn đã đạt đến Độ Kiếp Kỳ rồi. Nhưng mà không sao, chỉ là một tên Độ Kiếp Kỳ thôi mà, cũng chẳng thể gây ra sóng to gió lớn gì, tìm cơ hội giết hắn là được.”
James tỏ vẻ thoải mái. Hắn chính là cường giả Độ Kiếp hậu kỳ, đồng thời chính hắn là người đả thương Ngạo Hồng Trần. Hai vị ở cạnh hắn cũng là cường giả Độ Kiếp Kỳ.
Tu vi của bọn hắn nếu vào trong Chúng Thần Điện thì không được tính là gì. Thế nhưng ở thế tục, thì lại trở thành những vị thần linh không gì là không làm được!
Đúng, chính là như vậy. Đó là lý do hắn được tất cả mọi người coi như là thần, là tín ngưỡng tuyệt đối trong lòng.
“James, chỉ là một thằng nhóc đến từ Hoa Hạ thôi mà, có thể mạnh được bao nhiêu chứ? Hơn nữa, Thánh Sứ đại nhân cũng sắp trở lại rồi, đến lúc đó, nhiệm vụ của chúng ta cũng sẽ hoàn thành.”
Gã cường giả ngồi trên ghế sa lon lắc đầu. Tên James hình như cũng quá đề phòng rồi. Thánh Sử đại nhân là cường giả Thần Anh cảnh, có chuyện gì mà hắn không giải quyết được chứ?
“Ta biết, có điều ta vẫn có dự cảm không tốt, nói cách khác, ta nghĩ có vẻ sắp có gì đó xảy ra. Magnus, ngươi phải tin vào giác quan thứ sáu của ta.”
James lắc đầu. Đột nhiên, cánh cửa bị một sức mạnh kinh khủng làm nổ tung, cùng lúc đó, có mười mấy người bay vào, đập mạnh xuống đất.
“Giác quan thứ sáu của ngươi đúng là không tệ. Nhưng mà thật đáng tiếc, đều vô dụng.”
Người đi vào không ai khác chính là Diệp Lăng, chỉ một mình hắn đơn phương độc mã đi đến đây. Thật ra nếu thêm Mạc Tinh và những người khác thì cũng không thay đổi gì nhiều.
James trực tiếp đứng lên, Magnus và một người đàn ông khác âm trầm nhìn Diệp Lăng.
“James đại nhân, chính là tên này. Ta đã bồi thường cho hắn mười hai tỷ, vậy mà hắn vẫn còn bám đuôi bọn ta không tha. Xin James đại nhân hãy giết chết hắn!”
Phil Spengler vội vàng nói, trong khi đó, James thì lại đang vô cùng hoảng sợ. Đối diện với khí thế của Diệp Lăng, hắn áp lực đến nỗi không thể thở mạnh.
“Ngươi làm vậy là vì tên người Hoa kia sao? Được, ta có thể bồi thường, thậm chí là xin lỗi các ngươi!”
James cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, hắn rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình. Quan trọng hơn là tên Diệp Lăng ở trước mặt này đem đến cho hắn một cảm giác rất khó lường, khiến hắn trong lòng kinh hãi.
Phil Spengler ngớ người. Hắn không nghe lầm chứ? James đại nhân đang cầu xin tha thứ sao? Tên này là thứ quỷ quái gì chứ? Chúa ơi, mau đánh thức tôi dậy đi! Có khi nào tôi đang nằm mơ không?
“Ngươi quá ngây thơ rồi đấy. Muốn xin lỗi ta thì mau phá hủy tu vi của ngươi đi, nếu vậy ta sẽ buông tha cho ngươi.”
Diệp Lăng cười khẩy, thách thức hắn. James cắn răng: “Ngươi! Ta cho ngươi biết, mặc dù ngươi rất mạnh, thế nhưng chúng ta là người của Thánh Vực!”
“Hơn nữa chúng ta còn đang thi hành một nhiệm vụ, nếu như ngươi phá hỏng nó thì nghĩa là đang chống lại Thánh Vực. Trên thế giới này, chưa từng có người nào đối đầu với Thánh Vực mà có thể sống sót!”
James lấy Thánh Vực ra làm lá chắn. Bởi vì hắn biết, những người có tu vi kinh khủng thì không ai không biết đến tên tuổi của Thánh Vực.
Diệp Lăng lắc đầu: “Thánh Vực? À, chẳng phải là Chúng Thần Điện sao? Ta thật sự không nhận ra đó, ta giết bao nhiêu người của Chúng Thần Điện rồi vậy mà vẫn có thể đứng ở chỗ này.”
“Hôm nay bất luận kẻ nào tới, cũng không thể cứu được các ngươi đâu. Cho nên, chết mới là kết cục tốt nhất của các ngươi.”
Diệp Lăng cười khẩy, đột nhiên bước chân lên. James cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đồng thời hắn nhìn thấy được một vòng ánh sáng xuất hiện trước mắt mình.
Xoẹt. Một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, James ngay lập tức mất đi ý thức. Diệp Lăng giơ kiếm lên, đầu của James liền lăn xuống đất.
Uỳnh uỳnh.
Diệp Lăng đấm một phát, thể nội của James bay ra một viên Kim Đan. Trong Kim Đan ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, linh lực dâng trào.
Diệp Lăng dự tợn cười, nắm chặt tay lại, trực tiếp bóp nát Kim Đan, sức mạnh kinh khủng bộc phát ra.
Magnus cùng người bên cạnh ngẩn ra. Phil Spengler thì đã hoàn toàn mất kiểm soát, khiếp sợ không nói nên lời.
Tên người Hoa này điên rồi. Ngay cả Thánh Vực đại nhân cũng dám giết, hắn chính là ma quỷ đến từ địa ngục, là Satan!
“Sao ngươi dám giết James? Ngươi muốn chết sao, tên ác quỷ kia! Có điều, ta nói cho ngươi biết, ngươi nhất định không sống được đâu. Chờ Thánh Sử đại nhân đến, ngươi chắc chắn sẽ chết!”
Magnus lạnh lùng hét lớn. Đương nhiên, hắn cũng rất sợ chết, chỉ là bản tính kiêu ngạo không cho phép hắn cúi đầu, hắn muốn kiên cường hơn cả.
Kết quả, Diệp Lăng gật đầu, trên tay là thanh Nguyên Thủy Kiếm Thai đang nhỏ máu, lướt qua Magnus.
Một nguồn áp lực cực lớn khiến Magnus cảm giác được lỗ chân lông toàn thân như sắp nổ tung, vẻ mặt hắn kinh hãi. Hắn cảm giác được cái chết sắp sửa ập đến đầu mình.
“Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, bọn ta là người của Chúng Thần Điện, Thánh Sứ của chúng ta là cường giả Thần Anh cảnh. Nếu ngươi giết ta, ngươi nhất định không sống được đâu!”
Magnus liên tục lui về sau, đồng thời đe dọa Diệp Lăng. Thật ra, hắn chính là đang cầu xin Diệp Lăng tha mạng.
Diệp Lăng lắc đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Cho dù ta không giết ngươi thì chẳng phải tên Thánh Sử vô dụng đó của ngươi cũng sẽ giết ta hay sao? Cho nên, kiểu gì ngươi cũng phải chết!”
Xoẹt. Một kiếm rạch ngang trời. Magnus trừng lớn hai mắt, dưới cổ xuất hiện một vết rạch nhỏ.