Gia tộc Rothschild là một thế lực đáng sợ trong thế giới ngầm, được xưng là Đế Quốc Thứ Sáu, là thế lực thường xuyên xuất hiện trong kinh tế học.
Lúc này, ông Rothschild vừa nhìn Diệp Lăng vừa cảm thán trong lòng. Nếu như chàng trai này ra đời sớm năm trăm năm thì e rằng thứ đứng đầu thế giới hiện tại chính là quốc gia cổ đại bí ẩn của phương Đông kia.
Chứ không phải như bây giờ, phải cố gắng chật vật để leo lên đỉnh của thế giới và cạnh tranh với các cường quốc khác!
“Đứa trẻ yêu quý của ta, ta nghĩ nếu có được sự bảo hộ và che chở của cháu, Teressa sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này.”
Diệp Lăng mỉm cười gật đầu: “Tộc trưởng Rothschild tôn kính, xin hãy tin tưởng ta, ta sẽ dùng tính mạng mình để bảo vệ người phụ nữ mà ta yêu.”
“Đứa bé này, sao vẫn còn gọi ta là tộc trưởng? Dựa theo xưng hô của người phương Đông các ngươi, lẽ ra phải gọi ta là ông nội mới đúng.”
Ông Rothschild mỉm cười nói. Diệp Lăng lập tức xấu hổ cười. Đúng vậy, Teressa là cháu của ông ấy, dựa theo quy củ thì đúng là hắn phải gọi ông ấy một tiếng ông nội.
“Ta muốn thương lượng với cháu một chuyện, ta hi vọng cháu và Teressa mau có em bé. Gia tộc Rothschild vẫn cần Teressa, nó không thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh cháu mãi được.”
“Cho nên, nó cần một đứa bé để lấp đầy sự trống trải trong lòng. Mà đứa bé này, ta cũng hi vọng nó được mang họ Rothschild. Ta cam đoan với cháu, ta sẽ cố gắng hết sức nuôi dưỡng nó!”
Ông Rothschild đứng lên, đi đến cạnh Diệp Lăng, vỗ vỗ vai hắn. Ý tứ của ông ấy rất rõ ràng. Ông ấy muốn đứa bé này trở thành chúa tể của gia tộc Rothschild trong tương lai.
Diệp Lăng gật đầu: “Cháu đồng ý, thưa ông nội tôn kính. Nhưng mà chuyện này phải dựa vào hai người, một mình cháu không quyết định được.”
Vì đứa trẻ sẽ thừa hưởng được dòng máu của Diệp Lăng nên ông Rothschild muốn nó có thể dẫn dắt gia tộc Rothschild đi đến một bước huy hoàng mới.
Diệp Lăng tự nhiên không cần nghĩ ngợi, dù như thế nào thì nó cũng là con mình. Để nó thống trị gia tộc Rothschild cũng là một chuyện rất tốt.
Quả nhiên, ba mươi năm sau, một người đã giúp cho Long Môn và gia tộc Rothschild, theo đó là tập đoàn Trọng Sinh đi lên một đỉnh cao khủng khiếp.
Sau khi đứa trẻ này viết một cuốn sách về quyền lực, chú thích về gia đình mình thì thế nhân mới biết được, sự đáng sợ và điên cuồng của gia tộc nó.
Diệp Lăng nói chuyện với ông Rothschild nửa tiếng thì rời đi. Trong một khách sạn xa hoa, Diệp Lăng và hai đại mỹ nữ Teressa và Ruth đang vận động kịch liệt.
Hai thân thể mềm mại, điên cuồng phát ra dã tính và sự cuồng bạo, thực sự muốn ép khô Diệp Lăng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng tỉnh dậy, mặc chiếc áo ngủ rộng đứng trước cửa sổ, nhìn ngắm dòng người đông đúc phía dưới, không khỏi lắc đầu.
Dù ở đâu, con người cũng vì miếng cơm mà liều mạng, không phụ thuộc vào tình hình trong nước. Nhưng ai cũng hiểu, phải cần cù mới đạt được kết quả.
Một thân thể nóng rực, mềm mại ôm lấy phía sau Diệp Lăng: “Anh yêu, sao anh dậy sớm vậy?”
“Không có gì đâu. Sao em không ngủ nhiều một chút? Em nhìn Ruth mà xem, ngủ trông thật ngon. Con tiểu yêu tinh như em vẫn chưa cạn kiệt tinh lực sao?”
Diệp Lăng quay đầu, vuốt ve mái tóc vàng của Teressa, khẽ mỉm cười. Đúng là nữ hoàng của gia tộc Rothschild, quả thật quyến rũ hơn người.
Teressa nhếch miệng cười, như một yêu tinh rơi vào bụi trần: “Ruth vì gia tộc mà không ngại liều mạng.”
“Nhưng với sự giúp đỡ của gia tộc Rothschild và Long Môn, gia tộc của cô ấy đã huy hoàng hơn cả lúc trước. Thế nhưng, Ruth lại càng mệt mỏi.”
“Bọn em không thể đến phương Đông huyền bí ở cùng anh. Bây giờ anh đến đây, chúng em phải chăm sóc cho anh thật tốt, phòng trường hợp anh quên mất bọn em thì sao.”
Diệp Lăng lắc đầu: “Chậc chậc, quên đi một đại mỹ nữ xinh đẹp như em thì chẳng phải anh là thằng ngốc rồi sao?”
“Anh yêu, em và Ruth đã quyết định, về sau cứ mỗi tháng sẽ đến Hoa Hạ cùng anh. Nếu không, bọn em sẽ phát điên mất. Anh thấy có được hay không?”
Teressa chậm rãi nói, Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Được rồi, tin tưởng anh, em nhất định sẽ hòa hợp được với mười cô gái kia.”
“Anh đúng là một tên đào hoa. Không biết vì sao em lại rơi vào tay anh nữa. Thượng Đế, có phải ngài đã phủi bụi khiến trái tim ta trở nên mê muội?”
Nói xong, Teressa nhẹ nhàng cởi áo khoác của Diệp Lăng ra, ngón tay điêu luyện lướt qua thân thể Diệp Lăng: “Anh yêu à, em muốn.”
“Muốn thì lên giường đi! Con tiểu yêu này, hôm nay bần tăng sẽ thu phục ngươi!”
Diệp Lăng cười ha ha, ôm Teressa ném lên giường khiến Ruth đang ngủ say lập tức bừng tỉnh.
Nhìn hai người điên cuồng ở bên cạnh, cô không khỏi vỗ trán.
“Thượng Đế, mau trừng phạt hai tên háo sắc vô lại này đi. Mới sáng sớm đã không cho người ta đi ngủ. Làm cái gì vậy hả?”
“Được rồi, nếu đã kịch liệt như vậy, em gia nhập có được không? Anh yêu, em nghĩ anh cũng cần một người phục vụ? Nếu thích anh cứ nói đi!”
Xuân sắc vô biên, hường phấn đầy phòng. Vừa mới sáng sớm trong một căn phòng xa hoa, cả ba người đã làm chuyện không biết xấu hổ, khiến căn phòng tràn đầy mùi hôi tanh.
Diệp Lăng rời đi ngay ngày hôm đó. Chuyên cơ của tập đoàn Hoa Mỹ đưa mọi người trở về Hoa Hạ.
Trong trang viên của Diệp Lăng, Diệp Lăng ôm Diệp Bình chơi đùa. Trầm Nguyệt Tâm đi đến, ghé vào tai Diệp Lăng nói khẽ mấy câu.
Diệp Lăng lập tức mở to hai mắt nhìn: “Chết tiệt! Không phải chứ? Tên này thật độc ác!”
Trầm Nguyệt Tâm khẽ gật đầu. Hóa ra là Hàn Sinh, người được mệnh danh là thiên tài đã phong tỏa tài chính ngày hôm qua. Dùng tài năng đáng sợ của mình càn quét cả thị trường chứng khoán.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tên này đã đập tan một thị trường chứng khoán ở nước ngoài, cướp đi ít nhất ba tỷ.
“Chậc chậc, hiện tại đối với anh, tiền tài cũng chỉ là một con số. Chỉ riêng mười hai tỷ đô lấy từ Mỹ thì đã là một con số trên trời.”
Diệp Lăng đùa với Diệp Bình: “Chà, thằng nhóc này, về sau con nhất định sẽ là phú nhị đại. Cha thật hâm mộ con vì có một người cha ưu tú như cha đó.”
“Diệp Lăng, em phát hiện da mặt anh càng ngày càng dày. Anh đừng quên, mấy tháng sau Diệp Bình sẽ được Huyền Nữ đưa đến Tiên giới.”
Trầm Nguyệt Tâm lắc đầu, vẻ mặt không đành lòng. Đứa trẻ này mới có một tuổi mà đã bị đưa đến Tiên giới rồi.
Đến cả bản thân còn chưa chăm sóc được, nếu bị đưa đến Tiên giới thì thật là tàn khốc đối với nó.
Diệp Lăng lắc đầu: “Diệp Bình đi đến tiên giới là lựa chọn tốt nhất dành cho nó. Thiên phú của đứa bé này là thứ kinh khủng nhất mà anh từng thấy.”
“Chỉ có ở nơi đó, nó mới có thể phát huy được hết. Nếu là địa cầu, thì tối đa cũng chỉ là một anh hùng mà thôi.”
“Phải vượt qua tổ tiên chứ không được chùn chân, đây chính là số mệnh của nó.”
“Về phần Diệp An, tiểu Lâm và Mộc Lang, cuộc sống bọn chúng sẽ do chính chúng lựa chọn. Anh không cần bọn chúng phải là vua, nhưng tuyệt đối không được là thứ hèn nhát!”
Ánh mắt Diệp Lăng như những tia sấm, thỏa thích bùng nổ.