Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 757 - Chương 757: Tìm Việc Không Hề Dễ Dàng.

Chương 757: Tìm việc không hề dễ dàng.

Trong trang viên, Diệp Lăng vừa mới đưa Thiên Đế và Lưu Vân Chí về nhà, dừng xe, đi vào phòng khách.

Lúc ba người về là tầm giữa trưa, tất cả mọi người đang ăn cơm, sau khi thấy Diệp Lăng xuất hiện liền ngẩn người. Sao chưa thông báo gì đã quay về rồi?

“Diệp Lăng? Sao anh lại mang cả Vân Chí đến đây?”

Lưu Xảo Nhi đứng vụt lên, Vương Thục Phân ở cạnh hoảng hốt vội vẫy tay: “Xảo Nhi, con chậm lại một chút. Con đang mang thai đó.”

Lưu Vân Chí cũng vội vàng đỡ lấy chị mình: “Đúng rồi đó chị à, dì nói không sai. Chị đứng dậy nhanh như vậy làm gì? Nếu xảy ra chuyện, cha sẽ đánh chết em mất.”

Lưu Xảo Nhi lắc đầu: “Làm gì mà yếu ớt như vậy. Ngồi xuống ăn cơm đi. Chuyện của tiểu Nha giải quyết sao rồi?”

Ba người ngồi vào bàn ăn, Lưu Vân Chí vội gật đầu: “Chị yên tâm đi, việc gì đến tay anh rể đều sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.”

“Đúng rồi, lần này em tới đây làm gì? Em vừa tốt nghiệp xong, thi không đậu trường nào thì cũng phải học được một nghề nào đó chứ.”

Lưu Xảo Nhi đánh nhẹ vào người em trai, Vương Thục Phân ở cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, thằng bé này nên học một thứ gì đó, còn trang bị cho mình chút kiến thức, đi khắp nơi cũng không sợ gì nữa.”

Những người phụ nữ khác cũng gật đầu cười. Em vợ của Diệp Lăng dù không có kỹ năng gì thì cũng không bao giờ chết đói, không chỉ vậy còn được coi là một công tử nhà giàu.

Có điều những người phụ nữ ở đây đều có chung một quan điểm, đó là không cho phép người nhà của mình trở nên như vậy, làm gì cũng phải tự lập. Cho nên, câu nói này không có gì sai.

“Nghe chị nói, em chẳng hiểu gì cả. Chị chưa từng nghe sao, người học không giỏi chưa chắc đã khổ cả đời.”

Lưu Vân Chí vội vàng giải thích: “Hơn nữa, lần này em tới là muốn đi làm. Chị yên tâm, em nhất định sẽ dùng sự nỗ lực của bản thân để đổi lấy thù lao.”

“Được, tốt lắm, không vội kiếm tiền. Em còn nhỏ, ít nhất cũng phải học thêm một vài kỹ năng sống. Chờ sau khi thành thục rồi, chị sẽ bảo anh rể đầu tư cho em.”

Lưu Xảo Nhi nói xong liền thè lưỡi, những người phụ nữ khác cũng cười ha ha.

Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Được rồi, ăn cơm trước đi. Chuyện của Vân Chí cứ để nó tự quyết định, nhưng dù như thế nào cũng nên nhớ đừng để lầm đường lạc lối đấy.”

Cả bàn người đều tập trung ăn cơm. Sau khi ăn xong, một nhóm phụ nữ tập hợp đi mua sắm. Còn Vương Thục Phân và Diệp Thiên thì dẫn mấy đứa trẻ chơi đùa trong hoa viên.

Mấy đứa trẻ này không giống những đứa trẻ khác, chưa nói đến những cái khác, nhưng ham chơi thì chắc chắn hơn hẳn.

Mấy đứa nhỏ vào buổi trưa thường rất muốn ngủ trưa, nhưng mấy đứa này thì như lên cơn, ngày nào cũng ầm ĩ suốt trưa, không hề nghỉ ngơi.

Đương nhiên, buổi tối bọn chúng vẫn đi ngủ sớm. Thế nhưng, hai người già trong nhà vẫn không yên lòng. Bởi vì chuyên gia đã nói, trẻ con mà không nghỉ ngơi thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển.

Kết quả mang bọn chúng đến bệnh viện kiểm tra, thân thể tốt kinh khủng. Bác sĩ còn phải khen ngợi.

Trong phòng khách, Diệp Lăng ngồi trên ghế sa lon, nói chuyện với Lưu Vân Chí một lúc. Thằng nhóc này kiên trì muốn ra ngoài tìm việc làm, thử thách bản thân một lần.

Còn có thể làm gì khác, đương nhiên là ủng hộ cho nó rồi. Diệp Lăng vẫn luôn đồng ý với quyết định này. Đàn ông mà cứ ở nhà thì cũng không phải chuyện tốt.

Xế chiều hôm đó, Lưu Vân Chí bắt đầu rời khỏi nhà đi ra ngoài đường tìm việc. Kết quả buổi tối, cúi đầu ủ rũ trở về trang viên.

Không hỏi thì không nói, mà hỏi thì lại giật mình. Không biết thằng nhóc này hôm nay gặp phải chuyện gì mà tìm hơn mười tám công việc, kết quả đều thất bại.

Lưu Vân Chí cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba. Bình thường ở nhà cũng không bị Lưu Viễn Đông và Trương Ngọc Hoa quản lý quá nghiêm. Hai người bọn họ khá bận rộn, hơn nữa cũng không có văn hóa, không biết phương pháp quản lý thế nào cho tốt.

Cho nên Lưu Vân Chí không đỗ được đại học, nghe nói cũng chỉ được có hai trăm điểm. Đương nhiên, nếu dựa vào quyền thế của Diệp Lăng thì đậu một trường đại học tốt không phải là vấn đề. Nhưng quan trọng là người ta không muốn nhìn vào thành tích học tập mà là nhìn vào chí khí.

Nói muốn dựa vào bản lĩnh mà xông pha một lần. Thế là hôm nay, cũng lĩnh hội đủ mười tám lý do.

Xin lỗi, bằng cấp của anh không phù hợp. Yêu cầu thấp nhất đối với nhân viên phục vụ ở chỗ chúng tôi là nghiên cứu sinh, hơn nữa còn phải chuyên nghiệp.

Mẹ nó, nhân viên phục vụ còn muốn là nghiên cứu sinh chuyên nghiệp. Lưu Vân Chí nghe xong, suýt chút nữa tức đến mức thăng thiên.

Xin lỗi, kinh nghiệm xã hội của anh không phù hợp. Công việc của chúng tôi ở đây tương đối bận rộn và cần sự chuyên nghiệp.

Bị công ty này từ chối, Lưu Vân Chí cũng không có ý kiến gì. Đây là công ty mở khóa, với bản thân hắn, toàn là mở khóa bằng bạo lực, đương nhiên cũng không bằng được các nghệ nhân.

Xin lỗi, chúng tôi thông báo tuyển dụng thư ký nữ. Cái gì? Anh hỏi nam có được không á? Anh tới đây để phá đúng không?

Xin lỗi, chiều cao của anh quá nổi bật. Ở chỗ chúng tôi, chiều cao của nhân viên không thể vượt qua quản lý. Rất tiếc!

Xin lỗi, không hoan nghênh hộ khẩu nông thôn…

Xin lỗi, bất kì mặt nào của anh cũng không phù hợp với tiêu chí của chúng tôi. Nhưng có một mặt, ông chủ chúng tôi đặc biệt dặn dò là phải tìm nhân viên thuộc cung Bọ Cạp.

Tại sao? Bởi vì Vương đại tiên ở Động Hồ nói, người thuộc cung Bọ Cạp rất hợp với ông chủ chúng tôi.

Đả kích lần này khiến Lưu Vân Chí vô cùng thất vọng. Thế giới này thật lắm thứ mới lạ, một đại lão gia cao hơn năm thước ba ba vậy mà không tìm nổi một công việc. Thật sự là phiền muộn.

Sau khi biết chuyện, Diệp Lăng chỉ vỗ vỗ vai cậu ta, không nói gì. Trải nghiệm lần này là thứ tốt nhất để rèn luyện cho cậu, cũng giúp cậu biết được không việc gì trên thế giới này là dễ dàng.

Ngày thứ hai, tên nhóc này lại bừng bừng khí thế xông ra ngoài. Lần này cũng thật may mắn, cuối cùng cũng xin được làm phục vụ trong một quán bar.

Công việc này rèn luyện cho người ta rất tốt. Đó là ý nghĩ đầu tiên của Diệp Lăng.

Ở trong quán bar, tốt xấu lẫn lộn, có thể giúp người ta trải nghiệm đủ mọi khía cạnh khác nhau của con người. Diệp Lăng thật ra định sắp xếp cho cậu đến làm ở quán bar của Mộ Ngưng Hàm, thế nhưng cậu không đồng ý, muốn tự mình đi tìm.

Thời gian chậm rãi trôi đi, chớp mắt đã qua nửa tháng. Nửa tháng này, Diệp Lăng cũng chẳng nhàn rỗi. Ngày nào cũng dạy từ sáng sớm chạy bộ, đi mua thức ăn, nấu cơm, chăm sóc con, vợ và cha mẹ. Lịch trình lúc nào cũng chật kín.

Chưa kể, thần thái của hắn cũng tốt hơn nhiều so với trước kia, dường như hoàn hảo hơn. Sự sắc bén ngày xưa biến thành bình tĩnh hơn.

Trong thời gian này, Diệp Phi đi đến Thiếu Lâm tự, nói muốn gặp lại Thích Vũ Kiện. Diệp Lăng đương nhiên đồng ý yêu cầu này.

Hắn nhờ Lý Thiên Hạo và Ngạo Hồng Trần đưa Diệp Phi đi đến Thiếu Lâm tự, thuận tiện để Lý Thiên Hạo trở về sư môn.

Về phần những người khác thì đều bận rộn, cho đến một ngày, Thần Phong đột nhiên hốt hoảng chạy tới.

Bình Luận (0)
Comment