Thiên Đế là một cường giả Thần Anh đỉnh phong, không, nói đúng ra thì là một bán tiên.
Không chỉ thế, hắn còn là Đông Hoàng Thái Nhất chuyển thế, sau khi lấy lại truyền thừa, linh lực của hắn càng mạnh như thái dương, tràn đầy sinh khí.
Linh lực chợt lóe lên, đương nhiên cũng không xảy ra vấn đề gì. Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ ngạc nhiên phát hiện sức khỏe của mình tốt lên hẳn.
Hơn nữa, còn cường tráng hơn so với trước kia, tựa như trẻ ra mười mấy tuổi. Điều này quá là thần kỳ.
“Diệp Lăng, mấy cái này được gọi là khí công à? Cha cảm giác có một luồng khí ấm áp tiến vào thân thể mình, giống y như khí công của Vương đại sư nói trên tivi.”
Lưu Viễn Đông kinh ngạc, vui mừng nói. Diệp Lăng lập tức ngẩn người, cười to: “Cha, cái tên Vương đại sư kia chỉ là kẻ lừa gạt mà thôi.”
Dựa vào một chút thủ đoạn ra oai ở bên ngoài xã hội, tự cho rằng bản thân ghê gớm lắm, kết quả ai mà biết, lúc hắn ở trong ngục còn bị người ta đánh cho sưng mặt sưng mũi.
Nếu thật sự có bản lĩnh thì khi ở trong ngục, hắn cũng phải làm nên được chuyện gì đó, sao có thể bị người ta đánh thảm bại như vậy?
Sau đó, Thiên Đế lại giúp tiểu Nha ổn định tinh thần. Tiểu Nha rất nhanh chóng tỉnh lại, đương nhiên, nó không còn nhớ được chuyện gì xảy ra trước đó nữa.
Dù gì nó cũng chỉ là một bé gái, ý thức và sức mạnh linh hồn không quá mạnh. Sau khi linh hồn đi mất, trí nhớ cũng không thể bảo tồn.
Nhưng mà thế cũng tốt, ít nhất nó cũng không bị ám ảnh, đây chính là kết cục tốt nhất. Nếu không, Diệp Lăng còn phải nghĩ cách loại bỏ bóng ma tâm lí cho cô bé.
Vào buổi tối, Diệp Lăng và Thiên Đế ở lại đây ăn cơm uống rượu. Không phải hai người họ không muốn đi, mà là vì gia đình Vương Sơn Hổ không cho phép họ đi.
Cứu con gái của mình, giúp khôi phục vết thương cho mình, còn mang đến cho mình năm trăm vạn. Trời đất, đây chính là một cái bánh ngọt từ trên trời rơi xuống.
Buổi tối, Diệp Lăng và Thiên Đế ở trong sân, một người ngồi, một người nằm, nhìn bầu trời đầy sao xán lạn.
“Tiểu Bạch và Thanh Y đi rồi. Tiểu Bạch đi theo lão tổ Long Mông về tiên giới, Thanh Y thì bị Sâm La Vương bắt ở lại Địa Phủ tu luyện.”
Diệp Lăng chậm rãi nói. Thiên Đế khẽ gật đầu: “Ta biết rồi. Tiểu Bạch lúc nào chẳng kè kè bên ngươi.”
“Nhưng mà đây cũng là chuyện tốt. Trở về cùng Long Mông sẽ giúp tiểu Bạch đạt được rất nhiều thứ có ích. Còn Thanh Y vốn là một âm hồn, tu luyện mới chính là việc mà cô ấy phải làm.”
Thiên Đế chậm rãi nói, sau đó dừng lại một chút: “Diệp Lăng, ngươi có chắc chắn sẽ vượt qua được kiếp nạn của Diệt Tiên Chỉ hay không?”
Sinh cơ đã gần như bị phế đi, Thiên Đế có thể nhìn ra được, cho nên mới hỏi. Diệt Tiên Chỉ thật sự đáng sợ, khiến cho cái chết lúc nào cũng kề cận bên người.
Diệp Lăng chỉ lên bầu trời đầy sao: “Thiên Đế, ngươi có biết khi nào vì sao sẽ rơi xuống không?”
“Làm sao mà ta biết được? Ta cũng đâu phải nhà thiên văn học.”
Thiên Đế mỉm cười đáp lại. Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Đúng rồi, nói không ngừng, ngôi sao sáng nhất bầu trời kia sẽ rơi xuống. Nói không chừng, ngôi sao ẩn náu ở một nơi âm u hẻo lánh sẽ trở thành tử vi tinh.”
“Thậm chí, ngôi sao rực rỡ nhất sẽ có thể biến thành sao băng, chỉ để lại vẻ rực rỡ và huy hoàng, để lại cho người ta một vòng sáng kinh diễm.”
“Tóm lại, dù như thế nào, chỉ cần vui vẻ mà sống thì sẽ thấy cuộc sống rất đẹp. Thiên Đế ngươi có dám cam đoan là thành tiên nhân có thể bình an vô sự tu luyện từ đầu đến khi thành Cửu Kiếp Tiên Đế hay không?”
Diệp Lăng nói một hồi, khiến Thiên Đế đột nhiên ngừng lại. Đúng vậy, loại sinh vật như con người thậm chí còn yếu ớt hơn cả súc sinh, có thể bất ngờ chết vào mọi khoảnh khắc.
“Trước khi Vô Lượng Thiên Quân chuyển thế là một vị Tiên Đế, kết quả sau khi chuyển thế liền trở thành tiên, kiêu ngạo trùng thiên, vang danh thiên hạ.”
“Cuối cùng, chẳng phải trong một lần tranh đoạt di tích đã bị một tên Thiên Tiên hậu bối tiêu diệt sao? Ngươi nói chuyện này có đáng để cảm thán hay không?”
Thiên Đế khẽ gật đầu. Cho dù thành tiên, cũng không ai dám khẳng định có thể tu luyện được đến Tiên Đế.
Diệp Lăng đột nhiên ho khan: “Hơn nữa, ngươi có thể nhìn ra không? Hiện tại ta đang vượt qua kiếp nạn của Diệt Tiên Chỉ đó.”
Thiên Đế đột nhiên ngồi dậy, nhìn vẻ mặt tái nhợt và vầng trán thấm đẫm mồ hôi của Diệp Lăng. Mở to mắt nhìn. Tên này điên rồi sao?
Kiếp nạn Diệt Tiên Chỉ đã đến, vậy mà hắn vẫn có thể nói chuyện vui vẻ. Chẳng lẽ ý chí của hắn đã mạnh đến mức này rồi sao?
Cùng lúc đó.
Trong Chúng Thần Sơn, điện chủ Chúng Thần Điện ở trên đỉnh núi, nhìn ba cường giả đáng sợ đối diện.
“Tiên tri, chuyện Diệp Lăng bị thương tạm thời không phát tán ra. Chúng ta vẫn phải đề phòng đám người Huyền Thiên Cung kia. Nếu như bọn chúng biết Chúng Thần Điện bị mất phân nửa người, chỉ sợ sẽ tấn công đến đây.”
Điện chủ Chúng Thần Điện chậm rãi nói. Ba đại tiên tri khẽ gật đầu, bọn họ sợ nhất chuyện này sẽ xảy ra.
Nếu không, bọn họ đã sớm bỏ đá xuống giếng. Nhưng mà cũng không sao, Diệp Lăng trúng Diệt Tiên Chỉ, đã gần như rơi vào tình huống tuyệt vọng rồi.
“Jubileus, ta nghĩ hay là mời cung chủ Huyền Thiên Cung tới đây thương thảo, tìm cách tiêu diệt tên đại ma đầu Diệp Lăng kia?”
“Ba người chúng ta đều bị thương, Chúng Thần Điện cũng sắp sụp đổ. Huyền Thiên Cung sớm muộn gì cũng biết thôi.”
Đột nhiên, một trong ba vị bá chủ chậm rãi nói. Jubileus chính là điện chủ Chúng Thần Điện bất chợt ngẩn người, lập tức cười.
“Đúng vậy, đúng vậy, không có bọn họ chúng ta đã bị tiêu diệt rồi. Hơn nữa, Huyền Thiên Cung kia cũng có thâm cừu đại hận. Cho nên ta nghĩ, Diệp Lăng nhất định phải liên thủ lại mới tiêu diệt được!”
Jubileus cười to, âm thanh tiếng cười vang vọng khắp ngọn Chúng Thần Sơn. Còn Diệp Lăng thì đã sớm bị bọn chúng quên đi.
Diệp Lăng bị trúng Diệt Tiên Chỉ có lẽ bây giờ cũng đã chết rồi, thật sự không đáng nhắc tới. Cho nên, mục tiêu của bọn họ bây giờ chính là Huyền Thiên Cung.
Nếu đã muốn phòng bị không cho Huyền Thiên Cung biết chuyện Chúng Thần Điện bị tổn thất, vậy tại sao không trực tiếp nói ra? Nghe có vẻ cũng là một ý hay.
Trong chốc lát, một luồng khí tràn đầy mưu mô bốc lên trên đỉnh ngọn Chúng Thần Sơn. Tam đại bá chủ và Jubileus cùng cười haha.
Trong sân nhà Lưu Viễn Đông, mặt trời mới mọc ở đằng Đông, một tia nắng ôn hòa chiếu lên khuôn mặt Diệp Lăng, Thiên Đế ngồi cạnh có chút lo lắng nhìn hắn.
Lúc này, Diệp Lăng đang nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt đáng sợ. Quần áo trên người bị mồ hôi làm ướt sũng.
“’Phù, thật sự là một trải nghiệm không tệ.”
Diệp Lăng mở mắt ra, thở dài một hơi. Thân thể của hắn đã hoàn toàn mệt lả. Thiên Đế lập tức yên tâm, Diệp Lăng lại đấu tranh vì một tháng tuổi thọ của hắn.
Trong ngày hôm đó, Diệp Lăng rời di, dẫn theo cả Lưu Vân Chí. Thằng nhóc này cứ muốn theo Diệp Lăng trở về, muốn trải nghiệm qua một chút chuyện đời.
Là một anh rể, Diệp Lăng đương nhiên không từ chối yêu cầu của Lưu Vân Chí, còn cam đoan với Lưu Viễn Đông và Trương Ngọc Hoa là sẽ chăm sóc cho thằng nhóc này. Sau đó lái xe đưa Thiên Đế và Lưu Vân Chí trở về Đông Hải.