Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 755 - Chương 755: Cho Cá Ăn.

Chương 755: Cho cá ăn.

Trong phòng, Diệp Lăng nhìn Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ nằm trên giường, chấn thương trên cơ thể khá nặng.

Suy nghĩ một lát, Diệp Lăng cảm thấy nên gọi Thiên Đế qua đây, trước tiên ổn định thương thế của hai người. Bây giờ tu vi của mình mất hết, nếu không chỉ cần hai đạo linh lực cũng đủ khiến hai người khỏe như vâm.

Hắn lấy từ trong Trữ Vật Giới Chỉ ra một lá bùa, sau khi đốt xong, một sợi khói xanh chậm rãi phiêu đãng trên bầu trời.

“Mẹ đừng lo lắng. Lát nữa con sẽ gọi bạn con đến chữa trị vết thương cho cha và chú.”

“Nhân tiện sẽ bồi bổ cho thân thể của tiểu Nha. Cho nên, hai người cứ yên tâm.”

Diệp Lăng an ủi Trương Ngọc Hoa và Lưu Phượng Lan, sau đó ngẫm lại chính mình, không khỏi lắc đầu cười khổ. Với tu vi của hắn hiện tại, bay cũng là một việc khó.

Hắn có thể nhanh chóng trở về từ Vân Nam cũng là nhờ một vị lão tổ Độ Kiếp sơ kỳ của Vân gia đưa đi. Thay đổi của hắn quá lớn khiến cho mọi người đều kinh hãi.

Hai mươi phút sau, ở cửa nhà Lưu Viễn Đông vang lên một âm thanh chói tai phá tan màn đêm yên tĩnh. Diệp Lăng mỉm cười: “Chủ của bọn chúng đã tới rồi đó.”

Bên ngoài sân, Tề thiếu gia vô cùng lo lắng rời khỏi xe, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu gia ta đã đạp ga hết tốc lực rồi, hi vọng không muộn.”

Sau khi tiến vào trong sân, Tề thiếu gia đột nhiên ngẩn người, nhìn Bàng Đại Hải và người đàn ông đứng bên cạnh hắn, đồng thời nhìn luôn cả một đám người nằm sõng soài trên mặt đất.

Khốn khiếp! Chuyện này là sao?

Hắn đương nhiên biết mấy người này là ai, bao gồm cả Bàng Đại Hải. Nhưng ý của hắn là, vì sao những người này lại ở đây?

Không ổn rồi. Tề Phi nghĩ một lúc, đầu óc lập tức choáng váng. Không phải lũ ngu ngốc này tới đây để gây sự với Diệp Lăng đó chứ? Chết tiệt thật! Não bọn chúng là bùn nhão hay sao vậy?

“Tề thiếu, Tề thiếu, cậu phải làm chủ cho chúng tôi.”

Bàng Đại Hải nhìn Tề Phi tới, cũng có chút kinh ngạc. Nửa đêm nửa hôm, sao Tề thiếu gia lại tự mình đi đến tận đây? Nhưng nghĩ là vậy, hắn vẫn chạy lên cầu cứu.

Tề thiếu gia nhìn Bàng Đại Hải đi về phía mình thì liền cực kỳ phẫn nộ, giơ chân ra đá mạnh khiến Bàng Đại Hải ngã lăn quay xuống đất.

Người đàn ông bên cạnh đang muốn nói chuyện nhất thời sửng sốt, vội vàng im thin thít, trên trán tuôn ra mồ hôi đầm đìa.

Đúng lúc này, Diệp Lăng đi ra, chắp hai tay ra phía sau, nhìn Tề thiếu gia cười khẩy: “Tề thiếu gia, cậu thật là oai phong.”

“Bọn rác rưởi này mượn danh của cậu đến tận nhà cha vợ tôi, đánh cha vợ và chú tôi một trận tơi bời.”

“Tôi đang tự hỏi, liệu đây có phải chủ ý của Tề thiếu gia hay không? Bởi vì dù sao bọn chúng cũng luôn miệng nói là nghe theo mệnh lệnh của cậu.”

Câu nói sau cùng của Diệp Lăng chỉ là tùy tiện nói, thế nhưng lại khiến Tề Phi vô cùng sợ hãi, suýt chút nữa nhảy dựng lên. Má ơi, ở Đông Hải này cũng chẳng ai dám thừa nhận.

“Diệp thiếu, Diệp thiếu, ngài đừng đùa như vậy. Dù có cho tôi mười lá gan tôi cũng chẳng dám làm vậy. Tôi thực sự không liên quan gì đến chuyện này!”

Tề Phi vội giải thích. Lần này, Bàng Đại Hải và người đàn ông bên cạnh hắn vô cùng sửng sốt. Tại sao Tề Phi lại gọi người thanh niên trước mặt này là Diệp thiếu? Hơn nữa còn xưng hắn là ngài?

Uỵch.

Hai người quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng thê thảm. Xong rồi, mọi việc kết thúc rồi.

Diệp Lăng ngoắc ngoắc tay về phía Tề Phi, Tề Phi vội vàng chạy tới. Sau đó, Diệp Lăng dẫn Tề Phi vào trong phòng, nhìn qua tình cảnh hiện tại của Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ.

Rời khỏi phòng, da đầu của Tề Phi tê rần, đầu óc ong ong. Sự việc lần này không nhỏ chút nào!

“Cậu giải thích cho tôi nghe xem nào.”

“Người của cậu đến đập phá nhà cha vợ tôi, đối xử với hai vị tiền bối nhẫn tâm như vậy. Hơn nữa còn gào thét muốn đập tôi tàn phế. Tôi nghĩ nếu Tề thiếu gia không có lời nào để nói thì cứ làm theo cách của tôi vậy.”

Diệp Lăng cũng đang phần nào nhượng bộ Tề Phi, muốn cho hắn một cơ hội. Bởi vì nếu làm theo cách của hắn thì Tề Phi cũng phải bị trừng phạt giống bọn chúng.

Tề Phi vội xua tay: “Diệp thiếu, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng vấn đề này. Bàng Đại Hải sẽ trở thành Bàn Đại Hải, hơn nữa còn phải bị ngâm trong nước biển.”

Nói xong, đôi mắt Tề Phi hiện lên vẻ dữ tợn. Hắn phủi tay, mười gã đàn ông bên ngoài theo lệnh của hắn bước vào.

“Ném Bàng Đại Hải xuống biển cho tao!”

Dứt lời, đầu ngón tay của Tề Phi đặt dưới cổ, mạnh mẽ xẹt một đường. Đôi mắt Bàng Đại Hải ngơ ngác, vẻ mặt tái mét, chuẩn bị kêu lên thì bị một gã đàn ông sau lưng cầm gậy đập cho một cái.

Bàng Đại Hải bị mang đi, người đàn ông đang quỳ gối kia, cả người lạnh toát, vội vàng dập đầu xin tha mạng. Hắn rất sợ chết.

Diệp Lăng nhìn một đám nằm trên mặt đất và cái tên đang liên tục dập đầu xin tha thứ kia, lắc đầu: “Cả đám chúng mày đều đáng chết.”

Vừa nói xong, Tề Phi nhẹ gật đầu, phất tay một cái. Lập tức, tất cả đám người kia bị kéo ra ngoài. Nhưng mà kéo đi đến chỗ nào, Diệp Lăng cũng không biết, đồng thời cũng không muốn biết.

Tóm lại, tất cả những kẻ đó đều phải bị ném cho cá ăn, không một kẻ nào được sống sót. Diệp Lăng làm vậy không phải vì hắn hung ác, mà vì hắn muốn suy nghĩ cho tương lai sau này.

Nếu như có một ngày hắn thực sự chết đi, hắn muốn tạo một điều kiện để không ai còn dám đụng đến người nhà hắn nữa.

Nếu ai dám động vào người nhà hắn thì nhất định phải chết. Điểm này nhất định phải ăn sâu vào trong trí óc bọn chúng, nếu không, chúng sẽ không biết kính sợ, hay e ngại!

“Diệp thiếu, việc hôm nay là do tôi quản lý không nghiêm. Tôi sẽ tự mình chi trả tiền thuốc men cho hai chú. Ở đây tôi có một ngàn vạn, ngài cứ cầm lấy, nếu thấy ít ngày mai tôi sẽ mang đến đây thêm một ngàn vạn nữa.”

Tề thiếu gia vội vàng lấy từ trong túi ra một tấm thẻ màu đen, phía trên in hình con rồng, là một tấm thẻ rồng từ một ngân hàng nào đó.

Diệp Lăng liếc nhìn hắn, nhận lấy cái thẻ rồi gật đầu: “Được rồi, lần sau không cần phải làm vậy!”

Dứt lời, Diệp Lăng quay người vào phòng. Tề thiếu gia rất lúng túng. Chuyện này coi như đã kết thúc.

Mười mấy mạng người cộng thêm một ngàn vạn tiền bồi thường cho thương tích của Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ là điều mà Bàng Đại Hải không bao giờ có thể nghĩ tới.

Trở về phòng, Diệp Lăng đưa thẻ cho Lưu Viễn Đông: “Cha, người kia bồi thường cho cha và chú một ngàn vạn, hai người mỗi người năm trăm vạn.”

Diệp Lăng mỉm cười. Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ lập tức ngẩn ra. Lưu Viễn Đông còn đỡ hơn, ít nhất ông cũng biết con rể của mình có tiền có quyền, còn Vương Sơn Hổ thì lại khác, cả đời ông chưa bao giờ cầm một số tiền lớn như vậy.

Hai người còn chưa kịp từ chối thì Thiên Đế đã đi vào phòng. Nhìn thấy một người xa lạ, Lưu Viễn Đông và những người khác đều kinh ngạc.

“Nơi này thật khó tìm. Diệp Lăng, ngươi gọi ta tới để làm gì?”

Thiên Đế trực tiếp hỏi. Diệp Lăng chỉ Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ: “Cha vợ và chú của ta bị thương, chuyện của ta ngươi cũng biết rồi đấy, giờ chỉ có thể làm phiền ngươi.”

“Chút chuyện nhỏ thôi mà, không thành vấn đề.”

Thiên Đế không suy nghĩ liền gật đầu, đi tới bên cạnh hai người. Hắn vung tay lên, một cỗ linh lực dạt dào xâm nhập vào cơ thể hai người.

Bình Luận (0)
Comment